Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 116: Một con rùa thật lớn

Phải biết rằng, ở đây là động phủ của Yêu Hoàng lão, bình thường tiểu yêu tiểu quái đều quanh quẩn, càng đừng nói là vào động phủ của hắn trộm đồ.
Thật sự không ngờ được lại có người dám to gan như vậy.
“Yêu… Yêu… Yêu… Yêu Hoàng, hắn, hắn chính là nhân loại đã trộm Thiên Tâm Đạm.” Mà con rết cũng ngây ra, chân trước lau mắt, lập tức hoảng sợ nói với Yêu Hoàng.
“Cái gì?”
Bác Cổ trợn to mắt, sau đó trên người lộ ra ý hận ngút trời.
Lão đang tìm loài người đáng chết này khắp nơi, không ngờ rằng tên xấu xa này lại chạy thẳng đến hang ổ của lão, còn hốt mất Thuỷ Linh Thảo vừa mới chín của lão vào trong túi.
Không thể tha thứ!
Quả thật không thể tha thứ…
“Chết đi!”
Tức giận ngút trời bùng nổ, yêu lực hùng hậu điên cuồng hoành hành trong cơ thể, huyền hoá thành hình phát động tấn công với Dịch Phong…
Nhưng lão vừa huyền hoá thành hình, một âm thanh kinh ngạc truyền đến.
“Hả?”
“Một con rùa thật lớn!”
Theo giọng nói này truyền ra, một bàn chân đạp đến, rơi xuống mai rùa của Bác Cổ!
Một đạp này khiến cho Bác Cổ vừa hoá hình lại phải kìm trở về, giống như là có mười vạn ngọn núi lớn đè ở trên đỉnh đầu, ngay cả Yêu Hoàng Bác Cổ mạnh như vậy cũng bị đạp không thể động đậy được.
“Đây…?”
“Đây là sức mạnh gì thế này?”
Bác Cổ bị đạp ở dưới chân trợn to mắt, tràn đầy sợ hãi.
Nhưng trong lòng, phần nhiều hơn lại là sự tức giận và nhục nhã!
Lão ta đường đường là Yêu Hoàng, vậy mà bị một con người giẫm ở dưới chân, sao lão ta có thể nhịn được?
“Chết đi!”
“Ngươi chắc chắn phải chết!”
Trong lòng Bác Cổ gào thét điên cuồng, đồng thời sức mạnh cuồn cuộn của Yêu Hoàng đang chuyển động điên cuồng trong cơ thể lão, lão dùng sức vùng vẫy hòng lật người tấn công từ dưới bàn chân này.
“Hay cho ngươi một con rùa già, vậy mà còn có sức lực rất lớn?”
Cảm nhận được sức lực truyền đến từ dưới chân, Dịch Phong cũng tức giận, bỏ giỏ trúc xuống, nắm lấy đầu của con rùa già dưới chân rồi nặng nề ném xuống.
Cú ném này, Bác Cổ bị ném đến đầu choáng mắt hoa, trước mắt đầy sao.
Hận thù trong lòng cũng bỗng nhiên chuyển biến thành sợ hãi sau một cú ném này.
Lão có một phát hiện không thể tin được, sức mạnh to lớn của bản thân Yêu Hoàng, ở trước mặt con người này vậy mà không thể thể hiện ra được chút gì!
Chuyện bất thường và không thể tưởng tượng nổi như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên lão nhìn thấy!
“Chẳng lẽ?”
Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
Chẳng lẽ tên nhân loại này đã đạt đến cảnh giới cao thủ Võ Thánh hoặc Võ Đế?
Nếu không, tại sao lại có thủ đoạn xuất thần nhập hoá như vậy, hơn nữa còn to gan như thế, hoàn toàn không để ý đến quyền uy của Bác Cổ Yêu Hoàng như lão, chạy thẳng đến trong động nước của lão mà hái Thuỷ Linh Thảo.
Hít!
Nghĩ đến đây, lão lập tức hít vào một ngụm khí lạnh. Nếu thật sự như thế, vậy có thể so sánh với Yêu Thánh hoặc Yêu Đế của Yêu Giới rồi!
Dưới thủ đoạn như này, Bác Cổ lão đâu có cơ hội nào?
Làm sao đây?
Trong lòng Bác Cổ hoảng sợ, đây là nguy cơ lớn nhất lão đụng phải từ khi làm Yêu Hoàng đến nay.
Lúc lão đang suy nghĩ đối sách không biết như nào mới tốt, ánh mắt của Dịch Phong đúng lúc liếc đến con rết bên cạnh.
“Vậy mà còn có một con rết to như vậy?”
Dịch Phong nhíu lông mày, con rết này buồn nôn quá!
Nhưng người nói vô ý, người nghe có tâm, con rết đó trực tiếp bị dọa đến run lẩy bẩy.
Con người đáng sợ này, hắn thật sự hiểu rồi, trước là dùng xẻng ném chết Hắc Vũ, sau là đạp Yêu Hoàng ở dưới chân, thực lực như này, hắn không có bất kỳ tâm tư nào muốn ra tay với con người này.
Vì vậy ngay sau đó, da bụng hắn lật ngược lại nằm ở trên đất không động đậy được.
“Giả chết?”
Bác Cổ nhìn thấy cảnh này liền trợn to mắt.
Hay cho ngươi con rết Dạ Phong, bổn hoàng gặp phải nguy hiểm ngươi không đến hộ giá cũng thôi đi, vậy mà giả chết ở trước mặt bổn hoàng, quả thật tức chết ta rồi!
Nhưng ngược lại cũng nhắc nhở cho Bác Cổ…
Do dự chốc lát, lão cũng dứt khoát cắn răng, lật mí mắt, dứt khoát nằm ở trên mặt đất không động đậy nữa.
Mặc dù lão đường đường là Yêu Hoàng lại dựa vào giả chết để bảo vệ mạng thì rất tủi nhục, nhưng vì có thể trốn thủ đoạn tàn độc của con người này, cũng không có cách nào nữa.
Dù sao cũng không có ai nhìn thấy.
Dịch Phong dùng xẻng nhặt con rết lên.
“Con rết to như vậy, sao lại đội ngột chết thế?”
Dịch Phong đầy ngạc nhiên, loại động vật đáng sợ này, vốn muốn cho nó thêm một cái xẻng, nhưng nghĩ lại thấy quá buồn nôn, nên hắn mặc kệ.
Sau đó, Dịch Phong lại tiếp cận con rùa lớn.
Nghe tiếng bước chân của Dịch Phong bước vào, trong lòng Bác Cổ cảm thấy lo lắng, nhưng nhớ tới dáng vẻ con rết Dạ Phong giả vờ chết để trốn thoát, trong lòng cũng thả lỏng một chút.
“Con rùa lớn này cũng chết rồi sao?”
Dịch Phong dùng chân đá, tưởng rằng nó bị ném chết rồi?
Nghe vậy.
Bác Cổ thở phào nhẹ nhõm, xem ra lão chưa bị lộ, có lẽ sẽ có thể sớm thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng khi lão thở phào nhẹ nhõm thì giọng nói đầy phấn khích của Dịch Phong truyền đến.
“Con rùa to như vậy đúng là một loại thuốc bổ tuyệt vời, đem về hầm canh, vừa hay có thể bồi bổ cho đồ đệ!”
Câu này rơi vào trong đầu Bác Cổ, lập tức vang lên một tiếng sấm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận