Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2182: Ăn nói ngông cuồng (3)

“Khoảng cách thiên phú, đã định trước các ngươi không cách nào có được thần thông mạnh hơn, tuyệt đối không phải là điều mà dựa vào âm mưu là có thể san bằng, hôm nay ta sẽ để cho đám sâu kiến các ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì mới thật sự được gọi là thần thông truyền thừa huyết mạch!”
“Tuyệt vọng, run rẩy đi!”
Thuận theo tiếng Minh Hoàng gào thét cười to, chín đại ma đầu cùng nhau vận chuyển tu vi.
Khí thế vốn đã đáng sợ lại lần nữa tăng lên, đủ loại hư ảnh thần thông xuất hiện rõ ràng, uy áp so với lúc trước không chỉ cao hơn một tầng cấp, cơ thể Minh Hoàng cũng bắt đầu phóng lớn, chớp mắt đã hóa thân thành con kiến khổng lồ trăm trượng!
Cả người bao trùm ánh sáng đen kịt, đứng phía xa nhìn lại không thua gì chí bảo phát ra dị sắc, khí tức tiêu tán ra ngoài giống như cuồng phong quét ngang khắp nơi, tộc Ngưu Ma bình thường ở sau lưng, trong nháy mắt đã bị bao trùm!
Nhìn thấy sinh linh kinh người như vậy.
Cho dù ở phía xa bên ngoài chiến trường ngàn dặm, hay là dùng thần thức để quan sát trận chiến, đám người Lạc Hồng Phi cùng với những người ở Vân Tinh cũng bị hù dọa cho sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thất bất lực như con kiến hôi.
Khoảng cách thật sự quá lớn!
Dưa ba cũng đã khiến cho khí huyết cả người bọn họ cuồn cuộn, mấy vạn năm khổ tu, vào lúc này giống như trò cười vậy, yếu đuối giống như hạt bụi ở trong biển cát, căn bản không đáng giác nhắc đến.
Đây, chính là chiến đấu của Hoang Cảnh cao cấp.
Cho dù là Thánh Nhân và cấp Thiên, đến quan sát trận chiến cũng có thể chết vì tai ương!
Đứng ở phía xa nhìn mấy giây.
Tu sĩ Vân Tinh đã rơi vào trong tĩnh mịch, ngây người đứng tại chỗ khó mà có hành động gì!
Bọn họ chỉ căng thẳng nhìn chằm chằm, đặt toàn bộ hi vọng lên trên người đám người Lỗ Đại Sư, trong lòng không ngừng âm thầm cầu nguyện, hy vọng có kỳ tích xảy ra.
Nhưng mà.
Khi đám người Lạc Hồng Phi cố gắng lộ ra thần thức, đúng là phát hiện bốn vị tiền bối Thượng Cổ cũng là cả mặt ngưng trọng!
Bên trong chiến trường.
Lôi Thiên Tuyệt và mấy vị đạo hữu căng mắt nhìn thân ảnh khổng lồ trước mắt, cho dù tu vi đã hoàn toàn khôi phục, vẫn bị thần thông đáng sợ kia chấn động, tự bản thân cảm nhận được dư ba của thần thông, đã khiến cho bọn họ như gặp phải đại địch!
Lôi Thiên Tuyệt nhìn chằm chằm thân hình to lớn của thủ lĩnh Huyết Nghĩ, hai bên tóc mai đã rịn ra mồ hôi lạnh.
Lôi Thiên Tuyệt yên lặng nhìn chằm chằm về phía đạo hữu ở bên cạnh mình, ánh mắt trở nên nghiêm trọng!
“Đây chính là thần thông huyết mạch Ma tộc trong truyền thuyết…”
“Sự tồn tại như vậy, e rằng chúng ta không phải địch thủ!”
Mấy người còn lại cũng cả mặt kiêng kỵ, hai tay già nua ở trong tay áo nắm chặt!
“Đáng chết!”
“Những Ma tộc đáng hận này, vì sao lại mạnh mẽ như vậy!”
“Khương lão có thể chiến thắng một người trong đó, đã là vượt qua thời điểm tung hoành Ma tộc năm đó, không thẹn với danh tiếng đại hiền Thượng Cổ, hôm nay khiến cho lão phu hoàn toàn tâm phục khẩu phục, chỉ hận thiên tư bản thân có hạn, không thể tiêu diệt Ma tộc bảo vệ đạo!”
“Các vị đạo hữu không thể nhụt chí, Ma tộc cường hoành thì có làm sao? Hôm nay cho dù chúng ta có liều mạng, cũng phải kéo theo một người chết cùng!”
“Không sai, đúng là đơn đả độc đấu thì không cách nào vượt qua được những ma đầu này, nhưng chúng ta có liều mạng đến hồn phi phách tán, cũng phải giành một chút cơ hội cho các vị ở đảo Ám Ảnh!”
“Giữ lại hi vọng cho Nhân tộc, chính là điều duy nhất mà chúng ta có thể làm, cũng không uổng công chúng ta sống mấy kỷ nguyên cho đến bây giờ!”
“Tu sĩ chúng ta, sợ gì một trận chiến!”
Nhìn thấy chín đại ma đầu thể hiện rõ thần thông, hư ảnh đáng sợ thông thiên triệt địa, các tiền bối Thượng Cổ biết rõ tình thế nguy cấp, đã có giác ngộ hiến thân tử chiến!
Loại thần tình quyết tuyệt kia, khiến cho ngàn vạn tu sĩ nhìn đến hốc mắt nóng bừng, bất luận trận này thắng thua như thế nào, bọn họ cũng đã tràn ngập sùng kính, nếu như tương lai may mắn có thể còn sống, nhất định sẽ truyền tụng vạn cổ trận chiến này, để cho hậu thế khắc ghi phong thái vô thượng của tiên hiền!
Ngược lại Ma tộc.
Nhìn thấy thần sắc oanh liệt lan tràn trong đại quân loài người, trên mặt đều toát ra ý cười dữ tợn tàn nhẫn, phảng phất như nhìn thấy chủng tộc khác thảm thương, mới có thể kích thích ý chí chiến đấu của bọn họ, khiến cho bọn họ chìm đắm trong sự vui sướng khát máu trời sinh.
Bên trong mây đen trong không trung.
Đại Tế Ti cũng toát ra ý cười nhạt, Ma Tôn cũng thu liễn lại khí tức, rõ ràng đã dự liệu được thắng lợi áp đảo, chuẩn bị cứ thế rời đi.
Đúng vào thời khắc vi diệu buồn vui rõ ràng này.
Trong chiến trường.
Lục Thanh Sơn đang đứng yên giữa mấy vị cao thủ Nhân tộc, lại nhẹ nhàng nói ra một câu.
“Ừm…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận