Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2210: Mộng cảnh (2)

Dưới ánh nhìn chằm chằm của tất cả mọi người.
Dịch Phong phát hiện vậy mà bản thân mình đang đứng ở chỗ cao nhất, bất giác vung tay hô to, dẫn theo ngàn vạn quân mã tràn vào tinh hải!
“Giết!”
Tiếng thét vang vọng bên tai, khiến cho lông tơ trên người dựng thẳng!
Đột nhiên!
Dịch Phong bất ngờ giật mình tỉnh dậy, hắn ngồi trên giường mềm cả mặt kinh nghi, cúi đầu nhìn xuống hai tay mình, phảng phất như vẫn còn sót lại dư lực vung tay hô to vừa rồi.
Giống như, tất cả mọi thứ vừa mới nhìn thấy đều là chuyện thật từng xảy ra!
Mãi đến thật lâu sau.
Dịch Phong mới bất giác nhìn bày biện mộc mạc ở trong căn phòng, lúc này mới phản ứng lại thì ra chỉ là một giấc mơ.
Cuối cùng hắn mới thở dài một hơi, cười nhẹ lẩm bẩm tự nói.
“Hô…”
“Hóa ra là sợ bóng sợ gió một hồi.”
“Nghĩ đến cũng đúng, cho dù bây giờ tu vi ta rất mạnh, nhưng cũng không thể nào mạnh đến mức độ đó, càng không thể nào có loại địa vị cao thượng kia, xem ra là gần đây mệt mỏi quá rồi.”
Mặc dù lời nói thì như thế, nhưng Dịch Phong lại không kìm được nhớ lại giấc mơ vừa rồi, dường như trong đó có đường nét mấy đạo thân ảnh lướt qua, khiến hắn có cảm giác rất quen thuộc, vẫn luôn cảm thấy hình như đã từng gặp ở nơi nào đó vậy…
“Rốt cuộc mấy thân ảnh kia là ai, tại sao ta lại không nhớ ra…”
Nhớ lại mộng cảnh, Dịch Phong ngơ ngác lẩm bẩm nói.
Trong đầu, đều là mấy đạo thân ảnh mơ hồ không ném đi được.
Mơ hồ nhớ ra hình như có nam có nữ, có người trong tay cầm rất nhiều đao, có người hình như còn mặc mũ giáp, cũng có một đạo cự ảnh đỉnh núi, hình như còn có một người lùn…
Ở trong giấc mộng, những thân ảnh kia ở bên cạnh hắn, thời điểm tấn công vẫn luôn chăm chăm bảo vệ xung quanh hắn, hai bên vô cùng ăn ý, giống như huynh đệ ruột thị vậy.
Loại hình ảnh đó, khiến cho người khác cảm thấy hào hùng nhiệt huyết không nói nên lời.
Nhưng mà mặc cho Dịch Phong nhớ lại như thế nào, cũng đều không thể thấy rõ được những khuôn mặt kia.
Suy nghĩ hồi lâu cũng không có kết quả, hắn chỉ có thể cứ từ bỏ như thế.
“Bỏ đi, bỏ đi…”
“Chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi, có lẽ chỉ là một chút suy nghĩ lung tung, căn bản không thể coi là thật, nghỉ ngơi một chút là được rồi, giấc mơ kỳ quái như thế, nhất định sẽ không tiếp tục xuất hiện.”
Sau khi tự an ủi, Dịch Phong dần dần bình tĩnh trở lại.
Nhưng mà hắn không ngờ được, liên tiếp mấy ngày, mộng cảnh không chỉ không ngừng xuất hiện, hơn nữa còn trở nên càng ngày càng kỳ quái, mỗi ngày đều lặp lại những cảnh tượng giống nhau.
Mãi đến khi giữa trưa ngày thứ ba.
Dịch Phong còn chưa rời giường, mộng cảnh lại lần nữa xuất hiện trong đầu.
Trong tầm mắt.
Hắn đã dấn thân vào một nơi lạ lẫm, căn bản không nhìn ra được là đang ở chỗ nào, tinh hải vô tận chân trời kia cũng thay đổi trở nên vô cùng lờ mờ, dường như nơi đó ở sâu trong vũ trụ, rất xa xôi.
Dịch Phong mơ hồ nhìn cảnh tượng xung quanh, trong mộng cảnh hắn không ngừng đi về phía trước, cũng không biết là muốn đi đâu, không biết là đi được bao lâu…
Mãi đến khi lần thứ hai mở mắt ra.
Dịch Phong trong hiện thực ngồi dậy, cũng là cả mặt mơ hồ.
Đã liên tục mấy ngày cảnh tượng đều là như thế, cho dù tâm hắn có lớn như thế nào, hôm nay cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, sau khi ăn cơm trưa xong, Dịch Phong yên vị ở trong viện không ngừng nhớ lại.
Chớp mắt, màn đêm phủ xuống.
Dịch Phong ngơ ngác nhìn bầu trời đầy sao, có loại trực giác bộc phát mãnh liệt.
Giống như bầu trời đang kêu gọi hắn.
Cho dù hắn không biết rõ nơi tồn tại cụ thể của chỗ ở trong mộng, nhưng ánh sáng sao nhàn nhạt lại khiến hắn càng nhìn càng sinh ra lòng muốn đi, nhất là mấy ngôi sao không ngừng lấp lóe, phảng phất như đang chỉ dẫn phương hướng cho hắn vậy.
Nhìn bầu trời đêm đầy sao thật lâu, trong mắt Dịch Phong hiện lên ánh sáng tò mò.
“Mộng cảnh này nhiều lần xuất hiện, thật sự có chút kỳ quái, cho dù là một giấc mơ, cũng không khỏi khiến người khác chú ý.”
“Hay là, thử đi tinh không tìm thử xem?”
Nghĩ đến đây, Dịch Phong nâng cằm lên cẩn thận suy nghĩ.
“Gần đây thật sự là nhàn rỗi đến nhức cả trứng, mẹ nó, ta cũng không biết bản thân muốn làm gì, hệ thống xấu xa cũng không thấy bóng dáng, đến một chút nhắc nhở cũng không có, hai nhiệm vụ cũng không biết có cần tiếp tục làm nữa hay không, cả ngày mơ thấy loại giấc mơ kỳ kỳ quái quái này, người cũng đều sắp biến thành bị bệnh tâm thần rồi.”
“Một thanh niên năm tốt như ta, tại sao lại cứ thích ngủ nhiều rồi mơ chứ?”
“Chắc không phải, giấc mơ này là hệ thống nhắc nhở đó chứ?”
“Mẹ nó, không cần biết nó là nhắc nhở hay gợi ý cái gì? Vừa đúng lúc không có chuyện làm, còn không bằng đi bột một chút, coi như là giải thích giấc mơ này vậy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận