Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2350: Có huynh đệ thật tốt (1)

Vạn năm trước, thời gian đầu quen biết cùng người thanh niên áo đen yêu nghiệt kia nâng chén uống hương vị đó.
Cho dù công hiệu và hương vị vào miệng đều có cải thiện rất lớn, nhưng mà mùi vị này tuyệt đối không sai.
Dịch Phong vừa mừng vừa sợ.
Hắn không nói hai lời, vác tượng đá lên lưng theo cửa lướt đi ra ngoài, tiếp đó đạp không bay lên, đứng ở trên bầu trời thành Ôn Tửu, một cỗ khí thế từ đó phát tán ra, bao phủ toàn thành.
Hành động như vậy, lập tức hấp dẫn sự chú ý của toàn thành.
Cuối cùng cũng dẫn đến sự chú ý của người ở phía sau lưng.
“Tên ngông cuồng từ đâu đến, dám chạy đến thành Ôn Tửu chúng ta, giương oai ở trước mặt bản đại gia…”
Trong nháy mắt lên tiếng, một người thanh niên áo đen kiệt ngạo đạp không đi đến…
Nghe được giọng nói quen thuộc này.
Dịch Phong thầm nghĩ quả nhiên là như thế.
Vừa rồi còn nói nữa, trong thiên hạ này ở đâu ra nhiều người không biết xấu hổ như vậy.
Đồng thời, hắn cúi đầu nghiêng người, ôn hòa nói: “Lúc trước đã nói, muốn dẫn nàng đi gặp huynh đệ của ta, bây giờ cuối cùng cũng gặp được rồi!”
Nói xong, hắn hơi nghiêng đầu, đứng nhìn người đến.
Người thanh niên áo đen đạp không đến muốn tiếp tục lên tiếng mắng to, nhưng khi ánh mắt đối diện cùng với ánh mắt của Dịch Phong.
Đầu tiên là sững sờ.
Tiếp đó không nói hai lời, một kiếm chém về phía Dịch Phong.
Dịch Phong cười nhạt một tiếng, trường kiếm trong tay cũng rút ra, một đạo ánh sáng lạnh xuất hiện ở trên không trung.
“Keng!”
Tiếng kiếm va chạm êm tai truyền ra, hai người ngang tài đồng thời thu kiếm, bốn mắt nhìn nhau.
“Bản đại gia đã biết, ngươi sẽ không chết.”
Người thanh niên áo đen khàn khàn lên tiếng.
Huynh đệ sau vạn năm mới trùng phùng, người thanh niên áo đen cũng không nói quá nhiều lời, không quá mức hàn huyên, thậm chí cũng không ôm ấp, chỉ đơn giản nói một câu như thế.
Nhưng như thế đã bao hàm rất nhiều…
Trong lòng Dịch Phong lại sinh áy náy, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Lúc trước từ Hư Không Kiếm Trủng đi ra, hắn theo lý nên đi tìm bọn họ.
“Đừng có sến súa, bản đại gia không muốn nghe.”
Nào biết được mấy câu nói hắn ấp ủ rất lâu, đã trực tiếp bị người áo đen khoát tay chặn lại, trực tiếp làm cho hắn nghẹn trở lại.
“Có lời gì, đầu tiên trở về uống cùng với bản đại gia trước rồi nói.”
Trong lòng Dịch Phong cảm kích, trong tâm có ngàn vạn lời nói cũng chỉ tụ thành một câu, “Được, chúng ta đi!”
Hai người huynh đệ một trước một sâu đi về phía trong thành.
Không bao lâu sau, một tòa kiến trúc vàng son lộng lẫy, giống như thành lũy to lớn, phản chiếu vào đôi mắt của Dịch Phong.
Toàn thân tòa kiến trúc vàng óng, dùng lưu kim chế tạo.
Khoa trương lại xa hoa, quả thực là sáng mù con mắt.
Hai người vừa mới đáp xuống đấy, mười mấy nữ tử ăn mặc hở hang đã đi lên đó, vây quanh bốn phía người thanh niên áo đen.
“Tướng công.”
“Tướng công người trở về rồi.”
“Nô gia nhớ người lắm đó.”
“Ha ha ha, gọi đại ca.” Người thanh niên áo đen mở rộng hai tay, tiện tay kéo lấy hai người, nghênh ngang đi đến đại điện, đồng thời chỉ vào Dịch Phong ở phía sau lưng nói với mọi người.
“Bái kiến đại ca.”
Các nữ tử vội vã nghênh đón Dịch Phong, lần lượt cung kính hành lễ.
“Được được được…”
Dịch Phong lúng túng chào hỏi, tiếp đó vội vàng đuổi theo người thanh niên áo đen.
Huynh đệ gặp nhau, chỉ có rượu thịt mới có thể biểu đạt được tình cảm.
Trong đại điện xa hoa, trên bàn bày đầy Mãn Hán toàn tịch, huynh đệ hai người ngồi dựa sát vào nhau.
Dưới tay.
Hai mươi muội tử đàn hát nhảy múa.
“Tiếp tục nhạc điệm tiếp tục nhảy múa, đừng có dừng.” Sau khi người thanh niên áo đen và Dịch Phong uống một ly, thì phất tay nói với các muội tử ở bên dưới.
“Gia hỏa này, vẫn là phong cách đó…”
Dịch Phong không nhịn được lắc đầu cười một tiếng.
Có điều có thể nhìn thấy hắn ta sống vui vẻ thoải mái như vậy, đáy lòng Dịch Phong cũng thật tình cảm thấy vui mừng cho hắn.
Dù sao ở trong giới tu tiên đông đảo này, có thể có người giữ được sự “thuần túy”, giữ được “sơ tâm” giống như hắn ta, sợ rằng cũng không có được mấy người.
Nhưng nhớ ra cái gì đó, Dịch Phong mới giơ chén rượu lên, không kìm được buông xuống.
“Vẫn luôn không nhìn thấy hai tên gia hỏa kia, thọ nguyên của bọn họ…”
Dịch Phong hỏi được một nửa không tiếp tục nói nữa, hắn thấy ánh mắt của người thanh niên áo đen tràn ngập căng thẳng.
Thời gian hơn một vạn năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, đến vương triều cũng chẳng qua chỉ như thế, vì vậy cũng không phải ai cũng có thể vượt qua được thời gian vạn năm.
Vì vậy Dịch Phong cực kỳ lo lắng có còn gặp lại được hai người họ hay không.”
“Ngươi lo lắng ai cũng không nên lo lắng cho bọn họ.” Người áo đen trợn mắt nhìn Dịch Phong một chút: “Có người nào chết bọn họ cũng sẽ không chết, rõ ràng chỉ là một con cóc và con ốc sên xấu xí, mẹ nó vậy mà lại giống như uống thuốc vậy hình như đều sắp vượt qua ta rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận