Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 79: Sư phụ, ta nghĩ ta hiểu rồi

“Ngươi biết cái gì?” Dịch Phong bất lực nở nụ cười.

Bộ bài poker trong tay hắn là độc nhất vô nhị khắp thiên hạ này. Nó còn là do hắn tự chế, cũng là hắn dạy các nàng ở Di Hồng Viện, Chung Thanh cũng chưa từng thấy qua, sao lại hiểu được.

“Sư phụ, ta thật sự hiểu được.”

Chung Thanh rất muốn thử.

“Ngươi thật sự không hiểu. Trong thời gian này, ngươi vẫn nên luyện quyền cho tốt đi, việc đánh bài này thì sau này ta sẽ dạy ngươi.” Dịch Phong vỗ vỗ bả vai của hắn rồi nhẹ giọng an ủi, sau đó thong thả đi ra ngoài.

“Nhưng mà bây giờ ta cũng không còn nhỏ nữa!”

Chung Thanh gãi đầu buồn bực, nhưng sư phụ không muốn hắn đi, hắn cũng chỉ có thể âm thầm nén kích động trong lòng.

“Gâu gâu, gâu gâu.”

Trong sân, Ngao Khánh vẫn cứ nhắm về cửa nhỏ kia mà sủa liên tục như trước.

Mẹ nó, không chịu nổi nữa rồi.

Ngao Khánh bước xa, nhoài về phía trước rồi chạy vào tiền đường. Bây giờ nó thà đối mặt với mười tám bức thần binh kia còn hơn là đối mặt với nỗi sợ hãi truyền ra từ bên trong cửa nhỏ.

Có quỷ mới biết, vị chủ nhân này của hắn lại giấu cái gì ở bên trong.

Không thể trêu vào.

Ta phải đi trốn.

Mà bên kia, đối mặt với lời mời ăn tối của Dịch Phong, bất kể là Mao Doãn Nhi hay là Yêu Linh Nhi, đều cư xử rất nghiêm túc.

Vì vậy, trước tiên Yêu Linh Nhi dùng ngọc giản truyền tin, báo chuyện ở đây cho Ninh Huyền Vũ.

“Linh Nhi, ta tin ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, đêm nay là cơ hội tốt hiếm có. Cho dù là ngươi phải dùng mọi thủ đoạn thì đêm nay cũng phải chắc chắn nắm bắt được hắn, tương lai của Huyền Vũ Tông giao cho ngươi!”

Lời nhắn nghiêm túc của Ninh Huyền Vũ trong ngọc giản khiến Yêu Linh Nhi cảm thấy nặng nề, nàng nghiêm nghị gật đầu.

Thương hội Bình Giang.

Nghe Mao Doãn Nhi báo, Mao Lâm nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

Cuối cùng, sau một hồi do dự, lão ta lấy ra một bình ngọc, keng một tiếng, đã bày ra trước mắt Mao Doãn Nhi.

“Doãn Nhi, ta hy vọng, ngươi sẽ không trách ta.”

Nói đến đây, Mao Lâm thở dài.

Một tháng trở lại đây, bởi vì chuyện Chí Tôn Bảo đã hoàn toàn nghiền ép Thương hội Bình Giang của lão ta cho nên lão ta đã phải chịu đựng áp lực từ những vị lãnh đạo cấp cao trong Thương hội, điều này khiến lão ta không thể nào thở nổi.

Vào lúc này, lão ta cũng chỉ có thể không từ thủ đoạn.

Vừa nghĩ đến đây, lão ta đã cảm thấy vô cùng hối hận vì những chuyện trước đây, nhất thời mù mắt mà khiến bản thân lâm vào cảnh này, đến nỗi phải dùng cả con gái của mình.

“Vậy cha, rốt cuộc đây là gì?”

Mao Doãn Nhi nhìn thấy bình bạch ngọc kia, cắn chặt đôi môi đỏ mọng.

“Xuân hoa tán!”

Mao Lâm nói với vẻ mặt xấu hổ.

Nghe vậy, thân thể xinh đẹp của Mao Doãn Nhi khẽ run lên, dù trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy phức tạp và không cam lòng nhưng nghĩ đến dáng vẻ và tài hoa của tiên sinh, trong lòng lại xuất hiện mâu thuẫn, lóe lên một tia phấn khích và mong đợi.

Tại tiền đường của võ quán.

Chung Thanh đánh quyền hết lần này đến lần khác, hắn đã ở chỗ này của Dịch Phong học lâu như vậy, bây giờ hắn cũng đã học được không ít, đánh quyền ra cũng là từng trận gió mạnh.

Mà Ngao Khánh đang nằm trên đất ở bên cạnh, nhìn tới phát chán.

Chậc.

Nhóc con này đánh quyền còn kém chủ nhân nhiều lắm.

Nhưng mà, nhìn cách ngươi cho ta ăn cơm mỗi ngày, ta không bóc phốt ngươi.

Đúng lúc này, ngoài cửa của võ quán có một bóng dáng xinh đẹp đi tới.

Đúng là Yêu Linh Nhi đã ăn mặc đặc biệt, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người mê hoặc, sau lưng tỏa ra mùi thơm, ánh mắt của người qua đường như muốn nổ tung.

Nhưng Yêu Linh Nhi cũng không thèm nhìn những người này, ánh mắt hoàn toàn đặt trong võ quán trước mặt.

Nàng hít một hơi thật sâu, khuôn mặt tràn đầy căng thẳng.

Bởi vì, đây là lần đầu tiên nàng đánh giá võ quán ở khoảng cách gần như vậy, đương nhiên nàng tới đây là vì muốn tạo mối quan hệ tốt với Dịch Phong.

Dù sao, còn có Mao Doãn Nhi cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Mặc dù, xét về thực lực, nàng không hề xem trọng Mao Doãn Nhi, thậm chí, nếu xét về ngoại hình, nàng cũng tự tin không thua nhưng trong lòng nàng vẫn thấp thỏm hệt như trước. Dù sao nàng cũng không biết Dịch Phong thích kiểu nào.

Cho nên, nàng tới sớm, cũng là muốn chiếm hết tiên cơ.

Cuối cùng cũng tới cửa rồi, nhìn Chấn Thiên Thạch dưới chân và khăn lau chưa thu hồi còng đang được phơi bên cạnh, vẻ mặt của nàng vô cùng phức tạp nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, khẽ nói nhỏ: “Xin hỏi, có ai không?”

Chung Thanh đang đánh quyền trong võ quán, nghe vậy thì vội vàng đi ra, cung kính nói: “Xin hỏi ngươi tìm ai?”

“Xin chào, tiểu huynh đệ, ta tìm Dịch tiên sinh.”

Yêu Linh Nhi nói với vẻ đa tình.

“Thật xin lỗi, sư phụ không có ở đây, ngày khác ngươi lại tới nhé!” Chung Thanh có chút áy náy nói.

“Không ở đây?”

Yêu Linh Nhi nhướng mày, cắn chặt đôi môi đỏ mọng rồi lại hỏi tiếp: “Vậy có thể nói cho ta biết, sư phụ ngươi đi đâu không?”

“Cái này...”

Vẻ mặt Chung Thanh hơi xấu hổ.

“Ngươi nói cho ta biết được không?”

Yêu Linh Nhi chớp mắt với Chung Thanh, hỏi với giọng mê hoặc, trong giọng nói còn mang theo một chút làm nũng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận