Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2133: Đúng thật là phản rồi (1)

Phía sau bọn họ mấy trượng.
Cự đầu Viễn Cổ Khương Nguyên nhìn không rõ vui buồn, nhắm mắt dưỡng thần đã lâu, để mặc cho đạo lực ngang dọc bụi mù thấu trời, cũng khó đến gần làm bẩn trường bào một chút nào, phảng phất như tất cả những chuyện vừa rồi ở trước mặt ông ta chẳng qua chỉ là trò đùa, căn bản không đáng quan sát.
Cho đến lúc này.
Vị tiên hiền Thượng Cổ cao thâm khó lường này, mới chậm rãi mở hai mắt ra, cụp mắt liếc nhìn dung mạo của Trư Nhục Vinh, trong đáy mắt hiện lên một vòng ý cười tự tin.
“Thời khắc cuối cùng rồi mới xuất hiện, đúng thật là tâm cảnh không tầm thường.”
“Quả nhiên không vượt ngoài dự liệu của bản tọa, cao tầng đương đại chân chính của Vân Tinh chính là ngươi đúng không?”
Tiếng nói âm trầm vang vọng, ánh mắt hội tụ.
Một khi Trư Nhục Vinh xuất hiện, khiến cho bầu không khí toàn trường bất ngờ thay đổi, nghe thấy cự đầu Viễn Cổ Khương Nguyên cũng lên tiếng tán thưởng, hư ảnh mấy đại tiên hiền không khỏi coi trọng hơn.
Sau khi giằng co một chút, các hư ảnh đã hiện ra ý cười hiếm có.
“Trung kỳ Hoang Cảnh Thiên Hóa? Cũng miễn cưỡng xem như là có chút thiên tư.”
“Đúng là như thế, tu luyện đến loại tầng bậc này, cái gọi là tài nguyên và khổ tu đã có tác dụng ít ỏi, thiên tư mới là điều mấu chốt quyết định độ cao, bề ngoài tu vi chỉ có một chút khoảng cách, nhưng cũng đủ để thể hiện rõ khoảng cách thiên tư khác biệt, thiên phú của người này, vượt xa mấy tên sâu kiến kia.”
“Nếu như muốn chúng ta thành công cô đọng phân thân, yêu cầu đối với thiên tư càng thêm hà khắc, ngoại trừ mấy vãn bối này có một chút hi vọng xa vời, Vân Tinh hiện tại tuyệt đối không có ngươi thứ hai.”
“Nhưng mà, Vân Tinh suy tàn đến mức như thế này, tại sao hắn ta có thể tìm được tài nguyên trợ lực gì? Chỉ dựa vào thiên phú mà bước vào cảnh giới này, đúng thật là hiếm có.”
“Đúng nhu Khương lão nói, không có gì nghi ngờ có lẽ người này chính là cao tầng đương đại chân chính đứng ở phía sau!”
Sau khi nhìn thật kỹ, trong mắt mấy đạo hư ảnh lộ ra nụ cười nhạt.
Trong thần thái ngôn từ vi diệu kia, tự nhiên toát ra cảm giác ưu việt của tiền bối tiên hiền, bất luận Trư Nhục Vinh lợi hại như thế nào, trong mắt bọn họ, vẫn như trước là hậu sinh miệng còn hôi sữa.
Nhiều lắm, chẳng qua cũng chỉ là miễn cưỡng vừa mắt mà thôi.
Tuy nói tư thế này khiến cho người khác phản cảm.
Tinh Thần Vệ cũng là không chắc chắn lên tiếng, sau khi khó khăn đứng dậy, thì đứng lại gần Trư Nhục Vinh ôm quyền hành lễ, trong đáy mắt còn có mấy phần kiêng kỵ.
“Đại nhân…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Trư Nhục Vinh hờ hững khoát tay cắt ngang.
“Các ngươi lui ra trước đi, ta đã biết rồi.”
Đám tiểu nhị mổ heo không dám nhiều lời, vội vã yên lặng lui lại.
Trư Nhục Vinh đã sớm ẩn nấp ở gần đây, cả quá trình đứng ở ngoài quan sát tất cả, đương nhiên không cần tiểu nhị trong tiệm đến báo cáo.
Khoảnh khắc này.
Hai bên đứng yên nhìn nhau, Trư Nhục Vinh nhìn có vẻ như trầm ổn, nhưng tâm tình cũng có chút phức tạp.
Hắn thật sự không ngờ được, Vân Tinh lại có tiên hiền Viễn Cổ vẫn còn tồn tại, hơn nữa còn lạ lùng chạy đến quấy rối. Nếu như không phải ngũ tiểu thư sớm có dặn dò, đúng thật là để cho đám người này làm hỏng chuyện.
Nhìn mấy lão đầu giả mạnh, Trư Nhục Vinh vô cùng bất đắc dĩ.
Những người này dùng danh nghĩa tiêu diệt Ma tộc ra mặt, cũng coi như là có lòng tốt, nhưng tuyệt đối không thể để cho bọn họ giết Long Thiên, nếu không vở kịch hay này sẽ không diễn nổi nữa.
Dù sao bọn họ cũng là tiên hiền, tuy cách làm có sai, nhưng cũng là lấy đại cục Vân Tinh làm trọng, xem như là làm chuyện xấu nhưng có lòng tốt có thể thông cảm được, tuyệt đối không thể thất lễ mạo phạm.
Việc này không dễ làm, nhất định phải cẩn thận mới được.
Một khi xử lý không tốt chọc giận những người này, động thủ thì không sợ, chỉ sợ những người này tay chân lẩm cẩm không chịu được, vạn nhất bị thương, cũng là tổn thất nho nhỏ đối với Nhân tộc.
Sau khi trầm ngâm một lúc.
Trư Nhục Vinh thuận theo câu chuyện nổi lên kỹ thuật diễn xuất, đi lên phía trước thăm dò nói.
“Không sai.”
“Ta chính là cao tầng Vân Tinh hiện tại.”
“Các vị tiền bối, tất cả chuyện ngày hôm nay đều là hiểu lầm, có thể nể mặt vãn bối cứ thế rời đi không? Ngày khác, vãn bối nhất định sẽ đến tận cửa gửi lời cảm ơn.”
Thuận theo tiếng nói truyền vang.
Trư Nhục Vinh cúi đầu ôm quyền thi lễ, cả người tản mát ra từng trận khí thế của người ở trên cao, cho dù bây giờ chỉ là một tên giết heo, khí tràng Tinh chủ Vân Tinh chân chính hình như càng hơn ngày trước.
Cho dù thân mặc áo vải dưới cằm chỉ có mấy cái râu thưa thớt, dáng vẻ vẫn như trước vô cùng quý khí, lễ tiết cũng không bới móc được chút nào.
Bề ngoài và khí độ kia nhìn có vẻ căn bản không có chút nào ăn nhập, còn có loại cảm giác cổ quái không nói nên lời, vào lúc này tản ra hào quang kinh người, gióng như cao nhân phản phác quy chân hiển lộ thân phận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận