Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 906: Một thanh niên áo bào trắng đi ra từ sơn cốc

Bọn họ đã từng tính toán thử, kết quả của việc mặc kệ trận pháp này, chính là sẽ khiến cho Thiên Trận Tiên Châu của bọn họ sẽ đánh mất một phần ba lãnh địa. Chuyện này dẫn đến việc vô số người phải trôi dạt khắp nơi, tất cả gia tộc, tông môn ở tại khu vực này cũng phải rời khôi đây.
Mà khi bọn họ dọn đi, sẽ khiến cho thế cục của toàn bộ các thế lực tại Tiên Châu một lần nữa bị phân chia lại.
Dưới sự ảnh hưởng của hiệu ứng dây xích này, tương lai sẽ khiến cho Thiên Trận Tiên Châu xảy ra đại loạn.
Chỉ là, không còn biện pháp nào khác...
Hai nhóm người đi vào lập tức tổn thất hai nhóm người, cũng không thiếu các trận pháp đại sư danh tiếng hiển hách.
Toàn bộ số người còn lại của bọn họ đi vào, đại khái cũng sẽ không có gì thay đổi.
"Giải tán đi".
"Chúng ta ngốc ở chỗ này cũng lâu rồi, mặc dù không đi vào, chỉ sợ cũng sẽ bị ảnh hưởng đến tâm trí".
Vẻ mặt lão giả đầy tiếc hận, bất đắc dĩ đưa ra quyết định này.
Mọi người trầm mặc gật đầu, không cam lòng bắt đầu thu dọn, chuẩn bị trở về.
Nhưng mà.
Ngay khi bọn họ định rời đi, bên trong sơn cốc, vậy mà lại có động tĩnh truyền ra.
"Sao lại thế này?"
Có người khó hiểu hỏi, quay đầu lại ánh mắt nhìn về phía sơn cốc.
Sau đó nhìn thấy, một thanh niên mang áo bào trắng, ánh mắt buồn ngủ mông lung, một dáng vẻ lười biếng cùng tư thái dương dương tự đắc đi ra từ trong con đường nhỏ của sơn cốc.
"Này..."
"Đây là..."
"Trên người hắn dường như không có hắc khí, cũng không bị đánh mất tâm trí".
Nhìn thấy tên thanh niên áo bào trắng này, có người ngạc nhiên hô lên.
Theo tiếng kinh hô này, không ít trận pháp sư đã bay đến giữa không trung chuẩn bị rời đi lại ngừng động tác, quay đầu nhìn qua.
Quả nhiên.
Ỗ trong vòng trận pháp, có một thanh niên áo bào trắng đi ra, tựa hồ trạng thái thật sự không bị trận pháp ảnh hưởng đến.
"Các ngươi có ai quen biết hắn không?"
Có người hồi.
"Không quen biết, nhưng mà hình như không phải người của nhóm thứ hai." Có người nói.
"Vậy hắn là ai vậy?"
Trên mặt mọi người đầy vẻ khó hiểu, vừa mừng lại vừa sợ.
Chỗ này bỗng nhiên xuất hiện một thanh niên, khiến cho bọn họ vô cùng mông lung.
"A !"
Đúng lúc này, trong đám người đột nhiên có một nam tử hét lên, âm thanh chói tai đánh vỡ sự bình tĩnh của mọi người.
"Ngươi la hét cái gì vậy?"
Bên cạnh có người bất mãn nói.
"Nhìn nhìn trận trận trận pháp, mau nhìn trận pháp kìa..."
Người nọ chỉ vào sơn cốc, la lớn.
Nghe vậy.
Mọi người quay đầu lại di chuyển ánh nhìn, lập tức hai mắt trừng lớn.
Trái tim cũng suýt chút nữa nhảy ra ngoài.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy, giờ phút này thanh niên kia vừa vặn đi ra khỏi phạm vi của trận pháp.
Ngay một khắc hắn bước ra, toàn bộ bố trí của trận pháp trong sơn cốc, nháy mắt đã tan biến tựa như bọt biển.
Giờ phút này trên không trung đã trở nên thoáng đãng.
"Ha!"
"Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá".
Dịch Phong ngẩng đầu, dùng tay che miệng lại, nhịn không được ngáp một cái.
Nhưng hắn mới vừa ngáp tới một nửa, lập tức phát hiện có hơn một ngàn đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình.
Động tác ngáp đột nhiên ngừng lại.
Theo bản năng nhìn thoáng qua phía sau, đằng sau cũng không có gì nha.
Không khỏi xấu hổ, hắn giật giật cơ mặt.
"Ờm..."
"Ta chỉ là đi ngang qua..."
Nói xong, Dịch Phong vội vàng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh phi kiếm mà lúc trước hệ thống đưa cho, chui khỏi đám đông trên mặt đất rồi bay đi.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Dịch Phong đã không còn thấy bóng dáng.
"Phù!"
"Thật không biết mấy người kia nhìn chằm chằm ta làm cái gì nữa."
"Khiến người ta cứ cảm thấy quái quái."
Sau khi rời xa đám người kia, Dịch Phong mới nhẹ nhàng thổ ra một hơi, hắn cũng không muốn chọc trúng mấy chuyện phiền phức gì đâu, tốt hơn hết là tránh khỏi thị phi.
Lúc này, mọi người đang sững sờ mới phản ứng lại kịp.
Lập tức một tràng âm thanh cuồng nhiệt vang lên.
"Cao nhân, vừa rồi là cao nhân".
"Đúng vậy, vị vừa rồi nói rằng hắn chỉ là đi ngang qua. Có lẽ là khi đi ngang qua đây, thấy chúng ta bó tay không có biện pháp gì với cái ma trận này, cho nên mới ra tay cứu giúp!"
"Vị cao nhân đó, đã cứu Thiên Trận Tiên Châu chúng ta thoát khỏi sự nguy hiểm, nhất định chúng ta phải cảm tạ hắn thật tốt."
"Đúng vậy, nếu có thể bái sư thì càng tốt. Một đại trận như vậy, ra vào không chịu ảnh hưởng, còn có thể phá giải trận dễ như trở bàn tay, tất nhiên chính là một vị trận pháp sư lục phẩm thậm chí có thể là thất phẩm".
Bên trong chuỗi âm thanh cuồng nhiệt, mọi người ở đây đều lấy ra các loại Tiên Khí, các loại Tiên Châu, đuổi theo hướng của Dịch Phong.
Mà Dịch Phong lúc này.
Đã rời xa núi non, đi đến một tòa thành nhỏ.
"Trước hết cứ thuê một cái đình viện nhỏ, ở chỗ này nghỉ ngơi đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận