Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 236: Kẻ này thật sự rất phiền (1)

“Cái gì?”
“Cầm phổ không phải hắn viết?”
“Địa Môn cũng không phải hắn ta mở ư?”
Ai nấy đều lập tức tỏ vẻ không thể tin được khi nghe thấy lời của Vu Võ Kiệt.
“Cứ tưởng rằng hắn đã lọt được vào mắt ta rồi, hóa ra cũng chỉ là một kẻ rác rưởi!” Bành Tiên Nhi nói một cách khinh thường.
Cùng lúc đó, những người khác tỏ ra khinh miệt Vu Võ Kiệt.
Vốn tưởng rằng sẽ đáng tiếc biết bao khi một nhân vật như hắn lại bị Giang Vũ đoạt xa, nhưng không ngờ rằng, hắn cũng chỉ là một tên rác rưởi mà thôi!
“Quả nhiên không phải là ngươi!”
Giang Vũ bộc phát khí tức ngập trời, năm lấy Vu Võ Kiệt đồng thời bàn chân đẫm lên Cầm Đài đế phẩm, nặng nề quát: “Đưa ta đi gặp hắn.”
“Vâng vâng vâng.”
Vu Võ Kiệt sụt sịt, không dám hỏi lại, nhanh chóng đồng ý.
Ngay lập tức.
Giang Vũ đạp lên Cầm Đài đế phẩm, bay về phía thành Bình Giang với vẻ ngạo mạn.
Sau khi hắn rời đi, cấm chế giam cầm mọi người cũng theo đó mà biến mất.
Ngay lập tức, rất nhiều cao thủ điên cuồng chạy trốn.
Thư Cầm Họa nhìn Giang Vũ bay đi, nàng ăn một viên đan dược rồi cũng bay theo.
“Chúng ta cũng đi xem sao, nếu giữ khoảng cách thì chắc sẽ không có chuyện gì đâu.” Đệ Ngũ Trận bắt lấy Đệ Ngũ Trường Không rồi cũng bay về phía thành Bình Giang.
Bành Tiên Nhi thấy không ít cao thủ đuổi theo, nàng và Trường Kiếm Không liếc nhau một cái, sau đó cũng đi theo.
“Ca, chôn ở đây an toàn không?”
Ở một hẻo lánh trong thành Bình Giang, một Khô Lâu mặc áo choàng đen cầm xẻng đào một cái hố với cẩu tử.
“Yên tâm đi, căn bản nơi này bình thường không có ai tới đâu.” Kẻ mặc áo đen cực kỳ tự tin nói.
“Vậy bây giờ, chúng ta có phải giàu rồi không?”
Hai móng vuốt của cẩu tử cũng đang đang vừa giúp đào hố, vừa hỏi kẻ mặc áo đen.
“Đương nhiên, chúng ta đã là kẻ giàu có số một ở đây rồi, có thể bao hết các em gái ở thành Bình Giang rồi!” Kẻ mặc áo choàng đen cười nói.
“Thực ra ca à, ta vẫn luôn có một câu hỏi muốn hỏi ngươi!” Cẩu tử dùng vuốt gãi gãi đầu rồi hỏi.
“Câu hỏi gì?”
“Ờm… ta đang nghĩ, khi ngươi đến Di Hồng Viện thì rốt cuộc ngươi giải quyết nó như nào vậy?”
“Xương cụt?”
“Ngón chân?”
Kẻ mặc áo đen đột nhiên dừng việc trong tay lại.
“Khánh!” hắn hét lên.
“Hả?”
“Ngươi có biết kẻ nào mà hay bới móc khuyết điểm của người khác, sau này con sinh ra rất dễ không có lỗ đít không hả?” Kẻ mặc áo choàng đen nghiêm túc dạy bảo: “Hơn nữa, ca ngươi đâu có phải là người dung tục, ca đây chỉ muốn có cảm giác được các em gái vây quanh thôi, ngươi có hiểu cảm giác đó không hả?”
“Ờm, hình như hiểu được một chút.”
Cẩu Tử gãi gãi đầu, cái hiểu cái không gật đầu.
“Mau đào hố đi, lát nữa ca đây còn phải đi tìm cảm giác.” Kẻ mặc áo choàng đen nói.
“Xong ngay đây, ca!”
Một khô lâu một chó tiếp tục đào hố.
“Thế mà lại không thể đuổi kịp được.”
Giữa không trung, Bành Tiên Nhi và Trường Kiếm Không đạp trên không, cau mày khi mất dấu Giang Vũ.
Dù sao tốc độ của Giang Vũ cũng quá nhanh, thêm lúc bắt đầu bọn họ đã trì hoãn một chút, cho nên giờ phút này hoàn toàn không hề thấy bóng hình của hắn đâu nữa.
“Phía dưới có người, có vẻ là một tu sĩ, hắn còn dẫn theo một Lang yêu, có muốn hỏi không?” Trường Kiếm Không nhìn thấy kẻ mặc áo đen dẫn theo Lang yêu, bèn hỏi Bành Tiên Nhi.
“Ừ!”
Bành Tiên Nhi gật đầu, và cả hai hạ xuống, bay lơ lửng ở độ cao ba trượng.
“Này, cho ta hỏi, vừa rồi có thấy động tĩnh gì không?” Trường Kiếm Không trên cao nhìn xuống hỏi.
“Ca, có người nói chuyện với ca.” Cẩu tử nói nhỏ.
“Ồ.”
Hắn y nhân gật đầu rồi tiếp tục: “Khánh à, ta đang nghĩ, bình thường ta nên bao nhiêu tiền trong người đây?”
“Cái này à, ta nghĩ nó tùy thuộc vào nhu cầu của ngươi đó!” Cẩu tử nói.
“Nhu cầu của ta lớn lắm, nhưng ta sợ giấu quá nhiều chủ nhân sẽ phát hiện.” Kẻ mặc áo đen nói một cách bối rối.
“Vậy thì việc này khó rồi đây!” Cẩu tử cũng thấy có chút rắc rối.
Nhìn thấy một người một người một chó vẫn đang trò chuyện, hoàn toàn không để ý gì đến hắn ta, Trường Kiếm Không sa sầm mặt mày, hắn đè giọng hét lên: “Ta đang nói chuyện với hai ngươi, hai ngươi không nghe thấy sao?”
“Nhưng mà ca à, ta cảm thấy ngươi có thể tới Di Hồng Viện trả tiền một tháng trước, cứ thế thì ngày nào cũng có thể đi gặp trực tiếp người ta là được, không cần mang theo tiền nữa.” Cẩu tử nhanh nhẹn nói.
“Ối chà, Khánh à, không hổ danh là ngươi, thông minh ghê, cách tốt đấy!” Kẻ mặc áo choàng đen lập tức nói với vẻ tán thưởng.
“Có gì đâu chứ, suy cho cùng thì ca ưu tú như vậy, ta được đi theo ngươi, lẽ nào lại không chịu nghĩ cách gì chứ?” Cẩu tử cười he he nịnh hót.
“Nói đúng lắm đúng lắm, vật họp theo loài mà, người giỏi giang thì chỉ đi với người giỏi giang mà thôi!” Kẻ mặc áo choàng đen nói một cách tự hào.
Tuy nhiên.
Trường Kiếm Không ở bên cạnh lại giận sôi cả máu.
Một người một chó thật sự không biết trời cao đất dày này, vậy mà vẫn đang nói chuyện của mình, hoàn toàn không thèm để ý đến hắn ta.
Có phải một Võ Tôn như hắn không còn đủ sức uy hiếp nữa đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận