Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2302: Giết trở lại thánh địa (2)

“Ngươi! Ngươi thật sự khinh người quá đáng!”
“Đừng có cho rằng ngươi là trưởng lão Thánh Địa, thì có thể bình yên vô sự, Dịch Phong có thể tiêu diệt trăm tông chúng ta, cũng có thể giết đến Tuyết Nguyệt Thánh Địa của ngươi!”
Nhìn dáng vẻ tức đến mơ hồ kia, trưởng lão cười đến bộc phát không có chút kiêng kỵ nào!
“Giết đến Thánh Địa ta?”
“Mấy ngươi ngu xuẩn các ngươi, chắc là tức giận đến mức điên rồi sao, thế mà lại dám ăn nói linh tinh?”
“Thánh Địa ta sững sừng trăm ngàn năm cho đến bây giờ, nội tình vô cùng thâm hậu, sao có thể là nơi mà tông môn hạng ba như các ngươi có thể so sánh? Nếu như muốn dựa vào mấy năm tích lũy, đã vọng tượng khiêu chiến, thì quả thực là buồn cười!”
“Chắc các ngươi sẽ không cho là, Dịch Phong thật sự có can đảm dẫn người đến đây chịu chết đó chứ?”
“Ha ha ha…”
Thuận theo trưởng lão cất tiếng cười to, đệ tử xung quanh Thánh Địa cũng đắc ý cười khẽ, tiếng cười vang vọng khiến cho mấy vị tông chủ vô cùng tức giận, nhưng cũng không thể làm được gì.
Cho đến giờ khắc này.
Bọn họ mới hoàn toàn hiểu ra, năm đó Thánh Địa chính là lợi dụng bọn họ, căn bản không coi bọn họ là chuyện đáng nhắc đến!
Thế mà bọn họ còn liều mạng nịnh nọt, vì truy sát Dịch Phong tổn thất to lớn, bây giờ càng là dẫn đến kết cục tông môn bị tiêu diệt hết, khiến cho trong mắt các vị tông chủ nổi lên đủ loại hối hận!
Tiếng cười trước cửa Thánh Địa chấn động, mấy người tức giận trừng mắt lên giống như muốn sắp rách ra, hận không thể liều mạng một trận với Thánh Địa!
Đúng vào lúc này.
Trên không trung truyền đến một tiếng cười khẽ, uy áp bao phủ đất trời.
“Hừ.”
“Mấy năm không gặp, thế mà càng ngày càng vô sỉ, đúng thật không hổ là Thánh Địa.”
Trong nháy mắt.
Một cỗ ý lạnh xuyên thấu cả người, tất cả mọi người kinh hãi đến bất ngờ ngước mắt.
Chỉ thấy mấy ngàn thân ảnh xuất hiện, dày đặc khó mà đếm hết, đều là người có tu vi cường hoành, mười người hàng đầu uy áp càng thêm đáng sợ, nhất là bốn đạo thân ảnh đứng đầu kia, khí tràng phát ra càng là khóa kín toàn bộ khu vực Thánh Địa!
Đợi đến khi nhìn rõ thân ảnh áo trắng cầm kiếm đi đầu, trong mắt người của thánh địa lần lượt hiện lên vẻ chấn động!
Đại trưởng lão càng là sắc mặt trắng bệch, run giọng kinh hô!
“Dịch Phong!”
Năm đó thiên kiêu non nớt bị đuổi giết, bây giờ lại thật sự dẫn người quay trở về Tuyết Nguyệt Thánh Địa, khí độ đã sớm không thể so sánh nổi, nhìn một chút đã khiến tất cả mọi người ngây ngốc!
Nhìn thấy Dịch Phong dẫn người che trời đi đến, trước cửa Thánh Địa không ngừng kinh hô.
Nhìn trên không dày đặc thân ảnh, trưởng lão Thánh Địa kinh ngạc đến hai mắt trợn tròn, toàn bộ Thánh Địa đều bị thanh thế kinh động, rất nhanh đã có trăm ngàn cường giả bước ra khỏi thánh môn, âm thanh kinh ngạc vang vọng xung quanh!
“Người nào dám đến Thánh Địa ta giương oai!”
“Dịch Phong? Hắn chính là đỉnh lô chạy trốn năm đó?!”
“Tu sĩ ở trên không trung đều có khí tức không tầm thường, đông đúc khoảng mấy ngàn người? Chỉ thời gian mấy năm, thế mà hắn lại có thể nắm giữ thế lực mạnh mẽ như thế?”
“Chuyện này sao có thể!”
Nhìn thấy trận thế khủng bố trước mắt, phía trước thánh môn không ngừng kinh hô.
Không người nào có thể ngờ được, thiên tài trẻ tuổi chạy trốn năm đó, thế mà có thể trưởng thành đến loại mức độ này, tốc độ tiến triển thật sự quá đáng sợ, đảo mắt đã trở thành chủ nhân của tông môn nhị phẩm, dẫn theo người quay trở về phục thù!
Đảo ngược không thể tưởng tượng được này, khiến cho Tuyết Nguyệt Thánh Địa nổi lên bàn tán sôi nổi bốn phía, môn nhân và trưởng lão đều mặt không còn giọt máu, không còn thần tình ngạo khí và ưu việt ngày trước.
Thậm chí, đến Thánh Chủ đại nhân vững vàng áp trận đến, nhìn Dịch Phong dẫn người đứng sừng sững ở trên không trung, trong mắt cũng lóe lên kinh nghi!
“Theo khí tức mà đánh giá, tu vi của người này, hình như đã bước vào cảnh giới Nguyên Anh…”
“Không hề ngờ được, sâu kiến may mắn chạy thoát năm đó, lại thật sự đã có thành tựu!”
Tiếng nói nhẹ nhàng vang vọng, xung quanh càng thêm kinh ngạc!
Lúc trước trưởng lão ngoại môn cả mặt đắc ý, lúc này đã kinh hãi đến không nói nên lời!
Nhìn thấy thần tình vi diệu của người của Tuyết Nguyệt Thánh Địa.
Mấy vị tông chủ Nam Ly Quốc cũng là cả mặt sảng khoái, tiếng cười giải hận không ngừng vang lên!
“Ha ha ha…”
“Thánh Địa cao cao tại thượng, cũng biết kinh hoảng?”
“Trưởng lão đại nhân, vì sao loại nụ cười tự cho mình là đúng lúc này giờ lại không thấy nữa? Không biết là ai dương dương tự đắc, tuyên bố Dịch Phong tuyệt đối không dám tới?”
Sau mấy câu âm dương quái khí đó.
Mấy vị trưởng lão còn sót lại của Nam Ly Quốc bộc phát sảng khoái, phát tiết toàn bộ uất ức vừa rồi ra ngoài.
Có khi nào Thánh Địa bị nhục nhã như vậy?
Không chỉ sắc mặt môn nhân âm trầm, trong mắt các vị trưởng lão càng là lộ ra sát cơ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận