Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2153: Người không biết sợ (2)

Đúng thật là quá vội vã, khó thành chuyện lớn!
Đúng vào lúc Liễu Thiên Nam còn đang oán hận, đột nhiên mặt đất Băng Nguyên đẩy ra hư không gợn sóng.
Một vị thanh niên xa lạ giậm chân đi ra, trong tay cầm trường kiếm cả người chính khí, thoạt nhìn có thể nói là tuấn tú lịch sự, khí tức cả người không hề tầm thường, xứng đáng với thanh danh tốt đẹp nhân tài mới nổi.
Chú ý đến người đi đến, Liễu Thiên Nam cũng không kìm được chậm rãi nhẹ giọng lên tiếng hỏi.
“Vãn bối nhà ngươi là người nào? Vì sao lại đi đến Bắc Cực Băng Nguyên?”
Vừa mới dứt lời, đối phương đã ôm quyền hành lễ.
“Ta tên là Lý Tiến, đến đây chỉ vì để thuyết phục ngươi, mong rằng ngươi sau này đừng xuất thủ quấy rối đại cục Vân Tinh, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Nghe xong, đáy mắt Liễu Thiên Nam trầm xuống.
Vốn dĩ hắn ta có chút ý tán thưởng, mới không trách tội đối phương tự tiện đi vào bí cảnh của mình, không ngờ được thế mà người ta còn thái độ như thế, nói ra lời nói đại bất kính.
Tiểu bối vô tri, đúng là ngông cuồng!
Liễu Thiên Nam mày kiếm hơi nhíu lại, giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên, giả vờ rộng lượng cũng thể hiện ra mấy phần phong phạm.
“Quấy rối đại cục Vân Tinh?”
“Thời điểm bản tọa hoành hành tinh hải, tiên tổ của ngươi còn chưa biết đang ở chỗ nào, tiểu bối nhà ngươi, dám vô lễ như thế!”
Thời khắc tức giận lên tiếng mắng, đột nhiên Liễu Thiên Nam nghĩ đến cái gì.
Đột nhiên đôi mắt hắn ta nhíu lại, trầm giọng thử dò xét!
“Quấy rối…”
“Lẽ nào ngươi cùng với tà ma lúc trước là đồng bọn?!”
Nhìn thấy đối phương ngoan cố như vậy.
Lý Tiến cũng lười nhiều lời thậm, chậm rãi thả hai tay xuống, đưa ra tối hậu thư.
“Những việc này, tuyệt đối không phải là chuyện các ngươi có khả năng nhúng tay.”
“Nếu như ngu xuẩn mất khôn, cũng đừng trách ta thất lễ.”
Vừa mới dứt lời, Liễu Thiên Nam cười lớn, phảng phất như nghe được lời nói mơ giữa ban ngày.
“Chúng ta không có tư cách nhúng tay?”
“Ha ha ha, nực cười! Năm đó bản tọa tung hoành ngang dọc Ma tộc đến nay, còn chưa từng nghe thấy lời nói nào cuồng ngạo như vậy, những vãn bối các ngươi, quả nhiên là người không biết sợ, vô cùng đáng cười!”
Nói xong, cả người Liễu Thiên Nam bạo phát ra uy thế.
Uy áp thấu trời lao đến, nhưng lại không làm được gì đối phương!
Liễu Thiên Nam sầm mặt lại, cảm thấy bất ngờ.
Không ngờ được, thế mà Vân Tinh hiện tại có thể có người đứng vững được dưới uy áp bản tôn của hắn ta, xem ra tu vi ít nhất cũng ở cảnh giới Hoang Cảnh Pháp Sơ, nói không chừng còn có thể giác ngộ hình thức thần thông ban đầu.
Việc này có chút cổ quái!
Có điều, chỉ như vậy còn lâu mới đủ để khiến hắn ta kiêng kỵ.
Trong lòng biết được đối phương phi phàm, Liễu Thiên Nam chậm rãi buông tay phải ở sau lưng xuống.
“Khó trách lớn lối như thế, quả nhiên thiên tư của ngươi lợi hại!”
“Đáng tiếc, chỉ dựa vào loại thiên tư này, còn chưa có tư cách lớn tiếng với bản tọa, ta trải qua vạn cổ, thần thông đã sớm đại thành, song chưởng xuất hiện tuyệt đối không phải là thứ mà ngươi có thể ngăn cản được!”
“Không cần biết thiên tư của ngươi lợi hại như thế nào, vẫn còn chưa trưởng thành, cuối cùng vẫn là quá non nớt, nếu như đã bước vào tà đạo thì không giữ ngươi được!”
Nói xong, Liễu Thiên Nam dốc toàn lực xuất thủ.
“Băng Phong Thiên Địa!”
Song chưởng đều xuất hiện, sau lưng xuất hiện hư ảnh vạn trượng, hư ảnh khổng lồ giống như thần linh giáng thế, cũng đánh ra song chưởng!
Chỉ trong chớp mắt.
Gió tuyết vô tận thuận theo một chưởng của Liễu Thiên Nam từ sau lưng quét ngang đến, những nơi đi qua đều hòa thành băng, đất trời đều bị một màu trắng xóa bao trùm, thậm chí giữa bầu trời không mây còn ngưng kết ra băng, ngay cả những đám mây cũng khó di chuyển!
Đúng như cái tên của thần thông, uy thế đủ để phong bế đất trời!
Nhìn thấy, những băng tuyết vô tận này sắp nuốt chửng Lý Tiến.
Lý Tiến bất đắc dĩ chỉ có thể rút kiếm xuất thủ, chém một đường về phía đối phương!
“Xẹt!”
Một tiếng vang nhỏ, bị uy thế thiên địa bao trùm vào trong.
Âm thanh nhỏ bé khó mà nhận ra, kiếm chiêu cũng bình thường không có gì lạ.
Nhưng mà một giây tiếp theo.
Song chưởng của Liễu Thiên Nam, lại mất khống chế lao về phía trước, cứng rắn đón lấy bảo kiếm, cả người hắn ta cũng quỳ gối xuống trước mặt đối phương một cách lạ lùng.
“Phù phù!”
Một tiếng vang trầm, hai đầu gội chấn cho tầng băng vỡ vụn.
Nhìn xuống, giống như là hành đại lễ vậy, hơn nữa vô cùng thành ý.
Thuận theo cái quỳ này, song chưởng của Liễu Thiên Nam cứng rắn đón được bảo kiếm, thần thông ấp ủ bất ngờ dừng bặt, trong nháy mắt uy thế đất trời đáng sợ đã tiêu tán.
Đột nhiên, cảnh tượng yên tĩnh đến lạ thường.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Liễu Thiên Nam quỳ ở trên mặt đất mở to đôi mắt, một bộ dáng vẻ mơ hồ giống như là gặp quỷ vậy.
Đang yên đang lành, tại sao hắn ta lại quỳ dưới đất vậy?
Vừa rồi đang muốn ấp ủ thần thông, kết quả đôi tay cứ lạ lùng duỗi ra, rồi cứ như thế mà kẹp lấy trường kiếm của đối phương, toàn quả trình giống như là không chịu khống chế vậy, uy thế đất trời đều tiêu tán vô hình.
Sao lại có thể như thế chứ!
Khoảnh khắc này.
Cảm nhận được bầu không khí tuyệt đối yên tĩnh, Liễu Thiên Nam vô cùng lúng túng, đồng thời vẻ kinh nghi trong mắt cũng càng đậm hơn.
Đột nhiên hắn ta ngước mắt, lớn tiếng chất vấn!
“Ngươi! Ngươi là yêu thuật gì vậy?!”
“Vì sao ngay cả bản tọa cũng không khống chế được mình, đây nhất định là tà thuật! Ngươi thân là Nhân tộc, thế mà lại biến thành tà tu tu luyện thành yêu thuật như vậy, đúng thật là tự mình sa ngã, người người muốn tiêu diệt!”
Nhìn thấy lão đầu cả mặt nổi giận, mở miệng đã chụp cái mũ tà tu cho mình.
Lý Tiến bật cười.
Giao thủ một chiêu, thế mà mình đã biến thành tà ma rồi?
Lão đầu này, chưa từng thấy việc đời cũng thôi đi, hất nước bẩn cho người trong sạch đúng thật là vô cùng thuần thục.
Loại người này, e rằng giảng đạo lý cũng là vô dụng.
Khổ nỗi, Lý Tiến chỉ có thể lạnh giọng lên tiếng hỏi.
“Không cần biết ngươi có tin hay không, đây là thuật trăm phần trăm tay không đón đao sắc, cũng không phải là tà thuật.”
“Ngươi không cần biết quá nhiều, nếu nhận thua, từ nay trở đi ẩn cư, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.”
Thuận theo tiếng nói lạnh lùng, Lý Tiến đá một cước mở ra cục diện giằng co.
“Oành!”
Một khắc sau, Liễu Thiên Nam bị đạp bay ra xa trăm trượng, xé ra một khe rãnh thẳng tắp ở trên mặt băng, cả mặt âm trầm hai tay chống dậy ngước mắt lân, vẻ giận dữ và xấu hổ trong mắt càng đậm hơn.
“Hừ!”
“Ỷ vào có chút tà thuật, thế mà dám cuồng ngạo như thế, còn nói cái gì mà trăm phần trăm tay không đón đao sắc? Loại lời nói vớ vẩn này, mà muốn chấn nhiếp bản tọa, ngươi coi ta là đứa trẻ ba tuổi sao?”
“Ngươi khinh thường bản tọa như vậy, chính là sai lầm lớn nhất? Đợi đến lúc ta thi triển ra thần thông, ngươi nhất định sẽ hối hận lúc đầu không nên làm như thế!”
Nói xong, Liễu Thiên Nam cắn răng đứng dậy, bắt đầu vận chuyển tu vi. Song chưởng ngưng kết ra sức mạnh Hoang Cổ vô thượng, đất trời lại biến sắc lần nữa.
“Băng phong…”
Nhìn thấy tư thế ngu ngốc mất khôn kia, rõ ràng là chưa từng nếm khổ, đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Xem ra, chỉ có đánh cho đến khi hắn ta phục.
Lý Tiến lắc đầu bất đắc dĩ, tiện tay chém một kiếm ra.
Tiếp đó chỉ trong chớp mắt.
Tiếng vang trầm đục quen thuộc lại truyền ra, lão đầu lại lần nữa hai tay đón kiếm quỳ xuống đất.
Động tác nhìn có vẻ nhanh nhẹn hơn không ít, con ngươi cũng là trợn tròn, ngạo khí lúc trước cũng đã tiêu tán đi mấy phần, con ngươi bắt đầu trở nên không ngừng chấn động.
“Chuyện này!”
“Chuyện này không thể nào!”
“Bản tọa có tu vi bậc nào, tại sao lại giống như con rối bị người khác khống chế đến quỳ xuống!?”
Lý Tiến trực tiếp dùng ánh mắt lạnh lùng chất vấn.
“Ngươi có phục không?”
Rõ ràng lão đầu kinh ngạc không ít, trong mắt có chút bối rối xấu hổ và giận dữ, nhưng miệng vẫn như trước rất cứng.
“Bản tọa… Bản tọa không phục!”
“Có giỏi ngươi thả bản tọa ra, ngươi và ta đại chiến một trận!”
Vừa dứt lời, chính là một cước “oành”.
Lão đầu lại lần nữa bay ngược ra ngoài trăm trượng, khe rãnh trên mặt băng càng sâu hơn.
Hắn ta khó khăn đứng dậy, sắc mặt đỏ lên, đáy mắt hiện lên sát ý đáng sợ, ánh mắt lấp lóe một chút, đã không kìm nổi lại bắt đầu vận chuyển tu vi lần nữa.
Vô cùng rõ ràng, Liễu Thiên Nam lại cảm thấy bản thân mình có thể làm được.
Không biết là lấy dũng khí ở đâu ra, cũng có khả năng là tức giận đến mất trí, lão đầu này chịu thiệt mà còn không nhận được bài học, đến con lừa cũng biết, nơi từng bị ngã tuyệt đối không thể lại đi vào.
Ngu xuẩn mất không như thế, cũng thật là một nhân tài.
Còn nói cái gì mà sự tồn tại Thượng Cổ, sống vô số năm tháng như thế đúng là cho chó ăn hết rồi.
Thấy thế, Lý Tiến bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng.
“Ai…”
Tiếp đó chính là kiếm minh phá không, truyền ra tiếng trầm đục.
“Sưu!”
“Ngươi có phục không?”
“Ta…”
“Oành!”
Cuối cùng.
Liễu Thiên Nam thuần thục ngã xuống đất, rãnh băng ở phía sau lại sâu hơn vô cùng thuần thục, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ kiêng kỵ, ánh mắt cũng thay đổi trở thành lấp lóe vẻ kinh nghi.
Dường như hắn ta có chút tin tà rồi.
Liễu Thiên Nam âm thầm vận chuyển tu vi, đồng thời ánh mắt không ngừng đánh giá hành động của Lý Tiến.
Nhìn thấy Lý Tiến lại muốn vung kiếm.
Liễu Thiên Nam nhìn đến khóe miệng giật giật một hồi, mặt mo xanh đỏ đan xen, tiếp đó chính là lớn tiếng mắng chửi, nước bọt bay loạn!
“Nhãi ranh!”
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi không nói võ đức!”
“Mẹ nó ngươi dùng đi dùng lại chỉ có một chiêu này, đúng thật là vô liêm sỉ! Có giỏi, ngươi đừng dùng tà thuật này, ta và ngươi triển khai tư thế đại chiến một hồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận