Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 739: Đủ ăn trong một năm

"Hừ! Có chút thủ đoạn, ẩn náu cũng khá sâu đấy! Nhưng ta lại muốn xem thử, ngươi rốt cuộc có thể ẩn sâu đến mức nào!"
Gã đầu trọc hừ lạnh một tiếng, dấu tay lại tiếp tục đánh ra nhanh hơn, cuối cùng đã đạt tới vận tốc cực hạn. Nhưng vẫn còn sớm để có thể nhìn thấy rõ chân tướng.
Cuối cùng, từng lớp từng lớp mây mù hỗn độn bị phá vỡ một cách khó nhọc. Nhưng khi hắn ta tưởng rằng cuối cùng bản thân đã có thể nhìn thấy những gì đã xảy ra, thì quay ngược thời gian lại nảy sinh vấn đề.
Trên mặt biển không có Ma Hoạt, cũng chẳng có Hỗn Độn Ma, ngay cả những sinh vật khác cũng đều không nhìn thấy dù chỉ là một con. Chỉ có duy nhất một con cóc với cái bụng màu trắng đang nằm ngửa chễm chệ mặt trên mặt nước biển và nương theo dòng chảy của sóng biển.
Nam tử trợn to cả hai mắt. Chỉ... Chỉ có một con cóc ghẻ thôi sao? Rốt cuộc chuyện này là sao vậy hả? Đôi mắt của hắn ta tập trung nhìn trên thân của con cóc. Bất thình lình, con cóc xoay thân trở lại, hai chân đạp trong nước, trợn trừng mắt, cuối cùng đứng lên như một con người. Hai chân trước chắp lại ở trước ngực, đôi mắt con cóc tròn xoe trừng thẳng về phía hắn ta. Cái nhìn này khiến nam tử hói đầu đang đứng cách xa ngàn dặm cũng phải rợn cả tóc gáy, suýt chút nữa thì bảy hồn sáu vía nhà hắn ta đã bị dọa bay rồi. Lúc này, con cóc kia lại giơ hai chân trước lên và chỉ vào hắn ta.
"Ngươi làm cho ta buồn nôn, cho nên ta không thèm ăn ngươi, nhưng những thứ ngươi ký sinh kia đều là thức ăn ngon, cho nên sau này mỗi tháng một lần, ngươi phải mang đến đủ cho ta ăn trong một năm! Nếu ngươi ngoan ngoãn vâng lời, ta sẽ giữ lại cho ngươi một mạng. Bằng không Trùng Bản Vĩ ta mặc kệ nôn mửa cũng sẽ liều mạng nuốt chửng ngươi" Con cóc ghẻ khẽ nhếch miệng nói.
Một luồng âm thanh bỗng nhiên truyền vào trong đầu của gã nam tử trọc đầu. Sau đó thuật quay ngược thời gian bị cưỡng ép gián đoạn.
Mặt biển vẫn êm đềm như vậy. Duy chỉ có con cóc đang nằm ngửa bụng, với chân trước gối sau đầu và hai chân sau bắt chéo, bồng bềnh trôi treo dòng nước.
Tuy nhiên, cả người nam nhân trọc đầu ở đằng xa đã mềm nhũn rồi, hắn ta ngồi oặt trên mặt đất, ánh nhìn sợ hãi hiện lên trong đôi mắt đang mở to hết cỡ. Trong tâm trí của hắn ta vẫn còn đang vang vọng mấy câu nói ấy, điều này có nghĩa là con cóc bí ẩn kia, không những nhìn thoáng qua đã có thể phát hiện ra hắn ta đang quay ngược thời gian, mà thông qua thuật quay ngược thời gian của hắn ta, con cóc ấy còn có thể liếc mắt một cái đã thấy ngay bản thể của hắn ta.
Không tồi! Bản thể của hắn ta chính xác là một con ký sinh trùng đã được tu luyện thành tinh. Dựa vào kỹ năng ký sinh, hắn ta sống chở vào cơ thể của từng con yêu thú cường hãn, điều khiển linh hồn, hợp nhất cơ thể của nó vào hắn ta và tùy ý sử dụng.
Ngoài Ma Hoạt và Hỗn Độn Ma đã chết, yêu thú khổng lồ mà hắn ta ký sinh, vừa khéo còn có mười hai con. Nhưng cũng chỉ vừa vặn cho một năm.
Tại đảo Ám Ảnh, Dịch Phong tay trái bưng trà, tay phải cầm một chùm nho lớn, nằm đung đưa trên ghế tựa, nheo mắt nhìn cảnh biển xa xăm. Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống hiện ra trong đầu hắn.
"Chúc mừng kí chủ, mỗi tháng nhận được thêm điểm khí vận từ Tiên Giang lục địa."
"Điểm khí vận tăng 500."
"Ô, vậy à?"
Nghe thấy giọng nói vang lên trong đầu, Dịch Phong đột nhiên ngồi bật dậy. Tiên Giang lục địa này tặng điểm khí vận hàng tháng thật là kịp thời. Cũng giống như tiền lương của hắn ở kiếp trước, vào cùng một ngày của mỗi tháng đều sẽ nhận được tiền vào trong thẻ đúng hạn.
Tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao Tiên Giang lục địa này mỗi tháng đều sẽ cho tặng thêm cho hắn điểm khí vận. Nhưng hơi đâu lo nghĩ những chuyện này chứ! Vì vậy, Dịch Phong, người vừa nhận được năm trăm điểm khí vận, giống như tên nhân viên cực nhọc làm việc bán mạng cho công ty của kiếp trước vừa nhận được tiền lương, hắn lập tức mở rộng thị trường. Tuy nhiên cửa hàng này rất là bịp bợm, rồi sẽ xuất hiện vài cái bẫy giống như con cóc kia, nhưng những thứ khác thì vẫn rất thơm ngon. Ví dụ như quả nho đang ở trên tay hắn...
Những cây non được trao đổi từ cửa hàng của hệ thống, không chỉ chín nhanh, mà còn thực sự rất ngọt. Đương nhiên lá trà trong chén trà trên tay hắn bây giờ cũng vậy, khá giống với mùi vị của trà Long Tĩnh. Nhìn chung, về phương diện này, hệ thống vẫn không có lừa hắn.
Do đó, Dịch Phong vừa nhận được tiền lương, bây giờ đang rất muốn tiêu xài thỏa thích một phen rồi. Thêm dưa hấu nè, cáp mật qua nè, đào nè... để làm phong phú thêm cuộc sống tẻ nhạt trên đảo...
Tuy nhiên, là một người rất có chừng mực nên hắn vẫn nhịn được những kích thích tiêu xài này. Bởi theo hắn, không có gì quan trọng hơn việc phải rời khỏi hòn đảo bé nhỏ này cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận