Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1220: Ra vẻ quá rồi

Nhưng còn chưa kịp nói chuyện, mọi người đã phát hiện sắc mặt Dịch Phong không ổn lắm.
Hắn cúi đầu, vẻ mặt u ám.
Không nói tiếng nào.
Hiển nhiên rất mất mát rất suy sụp.
Phát giác biểu cảm sắc mặt của Dịch Phong, trong lòng Phong Thiên Nguyệt giật thót, Phong Lăng Bắc bên cạnh cũng lập tức ngậm miệng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Mà Bạch Cập thất hồn lạc phách kế bên lại trợn to mắt.
Vẻ đắc ý trên gương mặt kia như tro tàn lại cháy.
Ha ha ha.
Ai nói từ truyền thừa trở lại nhất định sẽ kế thừa được truyền thừa?
Lẽ nào không thể như những đệ tử phái xuống dưới khi trước, ở cửa sinh bên ngoài truyền thừa dạo một chuyến rồi trở lại sao?
Nếu là như vậy thì không hề ảnh hưởng đến kết quả.
Phong Thiên Nguyệt vẫn phải tự nguyện từ bỏ vị trí đảo chủ đời kế tiếp, nhiều nhất chỉ là khác biệt giữa chết và không chết của Dịch Phong thôi.
Dịch Phong chết hay không, hắn ta hoàn toàn không quan tâm, thứ hắn thật sự để ý là vị trí đảo chủ đời kế tiếp.
Phong Thiên Nguyệt cắn môi, siết chặt nắm tay.
Tâm trạng lập tức trở nên tồi tệ!
Nhìn sắc mặt của Dịch Phong, cho dù trong lòng đã biết kết quả từ sớm, nhưng bất kể thế nào vẫn phải chính miệng hỏi rõ.
"Cho nên tiền bối, truyền thừa... ?"
Phong Thiên Nguyệt thấp giọng hỏi.
Câu hỏi của nàng ta đổi lấy tiếng than thở của Dịch Phong.
Quả nhiên.
Thất bại rồi.
Phong Thiên Nguyệt ủ rũ cúi đầu.
Nhưng ngay sau đó giọng nói của Dịch Phong truyền đến:
"Thành công rồi."
"O... hả?"
Phong Thiên Nguyệt vừa cúi đầu lập tức ngơ ngác, lại ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn Dịch Phong.
Bên cạnh.
Bạch Cập đắc ý như tro tàn lại cháy chớp mắt, lại lần nữa rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, cả người đều ngây ngốc.
Mà nhóm người Hứa Chư bên cạnh cũng cứng ngắc.
"Tiền bối, ý ngài là ngài đã thành công kế thừa truyền thừa rồi?"
Phong Thiên Nguyệt lấy lại tinh thần, hỏi với vẻ không thể tin nổi.
"Đúng vậy."
"Ài..."
Dịch Phong lại thở dài một tiếng.
"Thành, thành công rồi?"
Phong Thiên Nguyệt nhất thời khó tin lời nói mà mình nghe được, ngơ ngác lên tiếng.
Tràn ngập bất ngờ lẫn vui mừng, lại lần nữa vui quá bật khóc.
Tâm trạng hôm nay với nàng ta mà nói, thật sự là thay đổi quá nhanh lúc lên trời lúc xuống đất.
"Tiền bối, chúc mừng, chúc mừng chúc mừng".
"Tiền bối thật sự quá lợi hại, đảo Phong Nguyệt ta từ khì hình thành đến nay đã có truyền thừa tử vong, cuối cùng cũng có người kế thừa rồi."
Nhất thời nhóm người đảo Phong Nguyệt bao gồm cả Hứa Chư đã lấy lại tinh thần, xôn xao chúc mừng Dịch Phong.
Nhưng trong lòng lại điên cuồng phỉ nhổ: Ngươi thành công mà còn than thở cái rắm, khiến bọn hắn còn tưởng ngươi thất bại.
Thật sự là ra vẻ quá rồi.
Cùng lúc khi mọi người xôn xao chúc mừng, chỉ có Bạch Cập mềm oặt ngồi dưới đất, mặt như tro tàn.
"Thành công rồi, sao lại có thể thành công chứ?"
"Làm sao có thể, biết bao năm nay không có ai thành công, lần này tại sao lại thành công..."
Gương mặt hắn ta tràn ngập vẻ không cam lòng lẩm bẩm.
Chính vào lúc này, Dịch Phong đột nhiên đi về phía hắn ta.
Từ trên cao nhìn chằm chằm xuống hắn ta, vẻ mặt u ám.
"Ngươi chính là Bạch Cập?"
Dịch Phong cắt ngang lời lẩm bẩm của Bạch Cập.
Bạch Cập ngẩng đầu lập tức đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Dịch Phong.
Ánh mắt này khiến hắn ta khủng hoảng không thôi.
"Ta... ta, ta là..."
Hắn ta lắp bắp đáp, tuy rất khó tiếp nhận kết quả trước mắt, nhưng hắn ta hiểu ít nhất hắn ta tuyệt đối không thể đắc tội Dịch Phong vào lúc này.
"Ngươi đã động tay động chân trong truyền thừa?"
Dịch Phong trầm giọng hỏi.
Nghe vậy trong lòng Bạch Cập giật thót.
Theo hắn ta thấy Dịch Phong vào truyền thừa đồng thời có thể sống sót trở ra, vậy khẳng định đã biết hắn ta động tay động chân, chuyện này có muốn ngụy biện cũng không được.
"Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng, ".
Bạch Cập vội vàng dập đầu xin tha, khóc lóc thảm thiết nói: "Ta nhất thời bị ma quỷ che mở tâm trí mới phạm sai lầm lớn, mong tiền bối tha mạng chó cho ta!"
"Xem ra ngươi thật sự đã động tay động chân".
Dịch Phong lập tức giận run người, vươn tay nhấc Bạch Cập lên như xách gà con, hung ác nói: "Nếu thật sự là ngươi đã động tay động chân, vậy ta hỏi ngươi thứ ngươi giở trò nằm ở đâu?"
"A, a, hả?"
Bạch Cập còn muốn xin tha, nghe câu nói của Dịch Phong lập tức ngây ngốc.
"Ngài ngài, ngài không gặp phải sao?"
Hắn ta ngơ ngác hỏi.
"Mẹ nó ngươi nói nhảm mà, nếu ta gặp còn có thể dễ dàng kế thừa truyền thừa được hay sao?" Dịch Phong hung tợn mắng, uổng cho khi trước hắn còn cảm thấy Bạch Cập là đứa nhỏ đáng yêu, đã nói sẽ động tay động chân, nhưng ngay cả cái rắm hắn cũng chẳng gặp được, cả đoạn đường thuận lợi không bị ngăn cản.
Nếu cái tên ngốc này góp sức một chút, hắn đâu đến mức phải rơi vào kết cục dưới thánh nhân đều vô địch?
Bạn cần đăng nhập để bình luận