Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1860: Cha ngươi mạnh lắm sao?

Gần như không ai nhìn rõ lúc ra tay, Lưu Hạo Thiên đã bị tát một cái rơi xuống đất!
“Ầm!”
Tiếng vang chấn động khiến toàn trường sửng sốt, người này còn trợn to mắt hơn người kia!
Suốt mấy giây.
Mấy ông lão kia mới hoàn hồn, duỗi tay trách mắng với vẻ mặt như nhìn thấy quỷ!
“Đây...”
“Ngươi! Ngươi! Ngươi gây ra chuyện lớn rồi!”
“Ngươi thật sự dám ra tay?!”
Dịch Phong lạnh lùng liếc mắt, mấy ông lão bị dọa cho không dám nói nhiều, vội vã bay xuống đất, đỡ Lưu Hạo Thiên liên tục an ủi, thoạt nhìn tay chân luống cuống, hoảng loạn đến cực điểm.
Tu sĩ xung quanh càng hoảng hốt đồng loạt hít khí lạnh!
Nhìn thấy Lưu công tử cao xa vời vợi lúc này mặt mũi lấm lem ngồi dậy, trong nhóm người Thần Đạo tông trợn mắt líu lưỡi không ngừng vang lên âm thanh chấn động.
“A...”
“Dịch tiền bối, vậy mà thật sự ra tay!?”
“Có phải ta hoa mắt không?”
“Dịch tiền bối, Dịch tiền bối thật sự đánh Lưu công tử?!”
“Tiêu rồi tiêu rồi...”
Dường như bị tiếng bàn tán đánh thức, Lưu Hạo Thiên miễn cưỡng được đỡ dậy, sắc mặt trắng bệch đột nhiên đỏ bừng, liếc mắt nhìn lên bầu trời với vẻ oán độc!
“Ngươi!”
“Sao ngươi lại dám ra tay với ta?!”
“Từ khi bổn tọa sinh ra đến nay chưa từng có ai dám ngỗ nghịch, ngay cả cao tầng của cung Vẫn Thần cũng yêu thương quan tâm bổn tọa, một tán tu như ngươi vậy mà lại dám sỉ nhục bổn tọa?”
“Thù này không đội trời chung!”
Tiếng gầm vang vọng, tất cả mọi người đều hoảng hốt đến độ run như cầy sấy!
Chớp mắt.
Trời đất đảo lộn.
Công tử cao xa vời vợi mắng mỏ với vẻ dữ tợn cực kì chật vật, Dịch Phong không được xem trọng lại đơn độc đứng giữa bầu trời, cục diện khó lòng tưởng tượng như vậy dường như là điềm báo cho trận tai ương máu tanh sắp kéo đến!
Nhưng mà.
Bất kể những người khác sợ sệt đến mức nào, cũng mặc kệ Lưu Hào Thiên gào thét ra sao.
Từ đầu đến cuối Dịch Phong đều bình tĩnh.
Hắn thản nhiên nhìn chăm chú mọi thứ dưới đất, đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Công tử ghê gớm trong mắt người khác, lúc này thất thố phẫn nộ gầm rống, nhìn như uy thế kinh người nhưng trong mắt hắn chỉ giống đứa nhóc quậy phá bị chiều hư, chỉ là sự phẫn nộ bất lực mà thôi.
Kêu cái gì mà kêu, có ngon thì ngươi dựa vào bản lĩnh mà đánh chết ta ngay tại chỗ đi?
Ài.
Lại là một kẻ đời thứ hai dựa vào gia thế, chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, hoặc là ỷ thế hiếp người kinh điển này, thật sự chẳng chút thú vị.
Cùng là con nhà giàu đời thứ hai, Quy huynh người ta đâu có mấy thói quen đáng ghét như thế, chênh lệch này thật sự quá lớn.
Sau khi cảm khái xong.
Dịch Phong chậm rãi đáp xuống đất, bấy giờ mới để ý đến nhóm người Thần Đạo tông đang run rẩy.
Trưởng lão giật mình vội vàng bước lên, ôm quyền khuyên can.
“Tiền bối, tiền bối!”
“Việc đến nước này, ngài hãy mau rời khỏi đây, tuyệt đối không thể ra tay kết oán với vị Lưu công tử kia nữa, nếu không sau này người của cung Vẫn Thần đến mọi chuyện sẽ không xong!”
Vừa dứt lời, Thần Đạo tông và thần vệ Hắc Long đã hoảng hốt đến mức sắc mặt tái nhợt.
Lưu Hạo Thiên hình như cũng phách lối hơn.
“Hừ!”
“Bây giờ mới biết sợ à? Đã muộn rồi!”
“Ỷ có chút tu vi dám ra tay với bổn tọa, chờ gia phụ ta biết chuyện nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn thân!”
Mấy ông lão phía sau cũng run giọng phẫn nộ mắng, trợ giúp cho Lưu công tử!
Mấy lời mắng mỏ cũng không chút sáng tạo, nhưng nội dung lại khiến mắt Dịch Phong tỏa sáng.
“Tu vi cha ngươi mạnh lắm sao?”
Lưu Hạo Thiên kiêu ngạo cười lạnh, ánh mắt đột nhiên dâng lên vẻ kiêu hãnh vô hạn.
“Hừ!”
“Dựa vào ngươi? Còn chưa đủ tư cách hỏi thăm gia phụ!”
Lão già sau lưng càng thêm đắc ý, liên tục cất lời!
“Nếu các hạ hối hận, thu tay kịp lúc có lẽ vẫn còn chút cơ hội sống!”
“Haha, sợ rằng đã muộn!”
“Hừ! Ỷ vào chút tu vi dám hỗn xược như thế, cho dù sau này có dập đầu làm nô bộc cũng khó xóa hết tội lỗi hôm nay!”
“Nếu Lưu trưởng lão ra tay, hắn tính là gì chứ!”
Mấy người đó còn chưa nói xong, tất cả mọi người đã bị dọa cho không dám lên tiếng, nhất là khi thấy Dịch Phong yên lặng không nói gì, còn tưởng Dịch Phong tiền bối khiếp sợ, nỗi đau thương khi mọi việc kết thúc không ngừng lan ra xung quanh.
Thực tế.
Trong lòng Dịch Phong đã sớm vui như nở hoa, bàn tính nhỏ đang gõ vang.
Thằng nhỏ không được, ông già hẳn sẽ mạnh hơn.
Nếu không đã đến bước này bọn hắn cũng không dám lên tiếng uy hiếp như vậy, xem ra “Lưu trưởng lão” kia mới thật sự là kẻ khủng khiếp!
Tiểu tử ra vẻ này vô dụng, ông già của hắn ta chắc sẽ ổn thôi...
Nghĩ đến đây, Dịch Phong lập tức phất tay.
“Tốt!”
“Nhốt hết đám người này lại, để ở đây đào mỏ!”
Lời này vừa thốt ra, toàn trường biến sắc!
Nà ní?
Đào mỏ?!
Thao tác này khiến tất cả mọi người trợn to mắt!
Sự việc đến bước này chẳng phải nên thả Lưu công tử, thuận tiện nghĩ hết mọi cách để vỗ về, sau này đến cửa xin lỗi mới là “chuyện lớn hóa nhỏ” sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận