Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1897: Tìm hiểu nguồn gốc (1)

Vừa dứt lời, Lưu Trường Phong kinh hãi đến trong lòng lộp bộp một tiếng!
Không đúng...
Rõ ràng nghe được Vẫn Thần Cung tổn thất thật lớn nhưng nghe giọng điệu của Tinh Chủ đại nhân lại giống như không có việc gì, hoàn toàn không để chuyện trưởng lão ngoại môn đã chết ở trong lòng, ngược lại lại để ý tới tu sĩ kia.
Thật sự là cường giả vi tôn?
Còn vô tình hơn phụ thân gấp trăm lần!
Lưu Nhữ Nam càng choáng váng, lập tức ngây ngốc tại chỗ.
Loại kết quả này đích xác vượt qua dự đoán của lão ta, nhưng vừa nghĩ đến Dịch Phong đi tới Thần Cung, lão ta sẽ nghĩ đến chuyện xấu của mình có thể bị bại lộ ra ngoài, cho dù chỉ là khả năng, cũng đủ để cho lão ta thân bại danh liệt!
Lưu Trường Phong lập tức hoảng hốt.
Vội vàng lên tiếng, lời nói bi phẫn!
"Tinh Chủ đại nhân..."
Ai ngờ vừa mới mở miệng, trong rèm châu đã truyền ra lời nói nhạt nhẽo.
"Nam Cung huynh đệ, hai người các ngươi lập tức đi Bắc Mạc Hoang Vực tìm người này dẫn đến Thần Điện."
Mặc dù âm thanh này rất vững vàng, cũng có người bên ngoài không cách nào so với uy áp khủng bố, một lời đã khiến toàn trường chấn động yên tĩnh, ngay cả Lưu Nhữ Nam có ngàn vạn lý do cũng đành nuốt xuống trong bụng.
Tinh Chủ đại nhân từ trước đến giờ nói một không hai, toàn bộ Lam Tinh cũng không ai có thể làm trái!
Lời đã mở miệng, chính là thiên mệnh!
Vệ sĩ mặc giáp bạc đứng yên bên trái phải cúi đầu làm lễ, sau đó thân hình tiêu tán.
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Không người thấy rõ động tác, hai thân ảnh khủng bố đã rơi vào hư không.
Nghe thấy đã biết được kết quả.
Lưu Nhữ Nam hoàn toàn cứng đờ trong đại điện ánh sáng, thân hình quỳ xuống thật lâu không dám đứng dậy, trong lòng bối rối không thôi, như tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ cuồn cuộn.
Lưu Trường Phong đã hoàn toàn kinh ngạc, tuyệt đối không nghĩ tới sự tình lại biến thành như vậy, kế hoạch hoàn mỹ lại biến khéo thành vụng?
Nói không chừng, còn có thể nhấc tảng đá đập chân mình...
Vạn nhất tu sĩ kia thật sự đến Thần Cung, được Tinh Chủ đại nhân thưởng thức, về sau kẻ địch cùng ở tông môn, cuộc sống như thế nào đây!
Lặng lẽ trốn trở lại trong tay áo, Lưu Trường Phong càng nghĩ càng sợ hãi, chỉ đành không ngừng cầu nguyện ông trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng để tu sĩ kia gia nhập Thần Cung...
Bắc Mạc Hoang Vực.
Bên cạnh lều nhỏ, Dịch Phong nằm trên cát, buồn chán gối hai tay nhìn trời, vẻ mặt phiền muộn.
"Phải đợi đến khi nào mới có thể có tên gia hỏa đàng hoàng đến đây..."
Cách đó không xa còn có thi thể, hắn cũng thu hoạch không ít kinh nghiệm, nhưng đợi hồi lâu, cũng chỉ là một đám thức ăn lại tới, chênh lệch rất xa với kỳ vọng là cao thủ, Dịch Phong đã hơi thất vọng.
Nhìn như đã gặp phải phiền toái lớn, chỉ cần chờ có người tìm tới, nhưng vẫn không đợi được nhân vật lợi hại, khiến hắn không khỏi lẩm bẩm.
“Không phải tất cả Vẫn Thần Cung sẽ không khác gì đồ ăn chứ?”
Vừa dứt lời.
Trên không đột nhiên gió cuốn mây bay!
Gợn sóng đáng sợ giống như thủy triều tản ra, hai thân ảnh lóe ra hào quang chói mắt ngưng hiện, tựa như nhật nguyệt ngạo nghễ trên không trung, trong đôi mắt lạnh lùng tràn đầy hơi thở vô địch, đạm mạc đảo qua mặt đất, không có chút tình cảm nào lộ ra.
Thẳng đến khi nhìn thấy thi thể trên mặt đất, lại nhìn về phía Dịch Phong.
Hào quang bắt đầu tiêu tán, thân ảnh giáp bạc hoàn mỹ không tỳ vết hiện lên không trung, diện mạo đều tuấn mỹ giống nhau, giọng điệu cũng cực kỳ lạnh lùng.
“Ngươi chính là tu sĩ đến từ bên ngoài đã giết đám rác rưởi này?”
Nhìn thấy loại người tới tra hỏi này, Dịch Phong thoáng lấy lại tinh thần đứng dậy.
“Đúng, chính là ta!”
Hầu như không cần suy nghĩ nhiều, người có thể tìm tới loại địa phương này, tám phần là cường giả xuất thân từ Vẫn Thần Cung, nhìn hai người này không tầm thường, hẳn là sẽ không sai.
Không khỏi hiểu lầm, Dịch Phong vẫn hỏi lại để xác nhận.
“Các ngươi là người của Vẫn Thần Cung sao?”
Ai ngờ hắn vừa mở miệng, tiểu bạch kiểm mặc giáp bạc bên phải lại rũ mắt lạnh lùng, vẻ mặt khinh thường khoanh tay.
“Ngươi còn chưa có tư cách hỏi thân phận của chúng ta!”
Tiểu bạch kiểm bên trái ngược lại có chút bình thản, khóe miệng lại hơi nhếch lên, bán đứng cảm giác ưu việt của cao nhân nhất đẳng trong nội tâm hắn ta, rũ mắt nhìn xuống nhàn nhạt lên tiếng.
"Theo lẽ thường mà nói, ngươi cũng không có tư cách nhìn thấy huynh đệ chúng ta."
"Có điều hôm nay chúng ta phụng thiên lệnh của Tinh Chủ, dẫn ngươi đi yết kiến, đây vừa là vinh hạnh cũng là cơ duyên của ngươi, sẽ mở ra một con đường.”
“Huynh đệ chúng ta chính là Tinh Sứ của Vẫn Thần Cung, đứng trên vạn linh của Lam Tinh, chỉ nghe lệnh Tinh Chủ đại nhân, cho dù là trưởng lão ngoại môn của Vẫn Thần Cung nhìn thấy chúng ta cũng cần dập đầu hành lễ!”
“Cho dù ngươi được Tinh Chủ thưởng thức, nhìn thấy chúng ta cũng phải lập tức quỳ xuống hành lễ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận