Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 266: Chém sạch

“Hừ, trốn đi đâu!”
Rất nhiều Yêu Tôn đuổi theo, truy kích theo phía đám người Lý Thư Hoa. Đối với đám người Lý Thư Hoa mà nói, tình thế này không mấy lạc quan, căn cơ tu luyện của hai bên gần như nhau, dưới tình thế này lại bị áp chế ba bốn phần tu vi, bọn họ nhanh chóng bị những tên Yêu Tôn kia đuổi kịp.
Dưới tình thế này, đám người Lý Thư Hoa không thể làm gì khác hơn là bị ép ứng chiến.
Ngay lập tức, hơn mười Võ Tôn đã nổ ra một trận kinh thiên đại chiến với Yêu Tôn.
Mới bắt đầu, đám người Lý Thư Hoa dùng rất nhiều thủ đoạn cùng con bài tẩy còn có thể chống lại, nhưng dưới ảnh hưởng của độc tố, dần dần rơi vào thế hạ phong.
Nhất là khi những tên Yêu Tôn hóa thành bản thể nguyên thủy để chiến đấu, làm bọn họ phải chịu áp lực rất lớn, mặc dù bản thể nguyên thủy có kích thước tương đương với những yêu thú khác, nhưng lại có sức mạnh linh hoạt hơn, trong lúc nhất thời đánh cho mọi người liên tục thất bại.
“A!”
Cuối cùng, có một Võ Tôn đánh bị đánh bại.
Mà Võ Tôn bị đánh bại này, lập tức ngã xuống phía sau, sau đó các Võ Tôn rơi vào tình cảnh bị áp chế tu vi đành phải lấy một địch hai thậm chí là lấy một địch ba.
Cuối cùng, dây dưa bên dưới hơn nửa ngày, cả người Lý Thư Hoa và Dương Thiên Vũ đều bị trọng thương, bị rất nhiều Yêu Tôn bao quanh.
“Các con, làm tốt lắm.”
Lúc này, một mầm cây bên cạnh dần lớn lên, trên một cái kỳ lạ cao chừng đầu người kia xuất hiện khuôn mặt đang nói chuyện.
Hiển nhiên, đây cũng là ý niệm mà Tống Kha ngưng tụ thành phân thân bám vào trên cây.
“Bái kiến Sâm tổ!”
Các Yêu Tôn nhao nhao bái kiến.
“Ờm, xử lý hết đám nhân loại này đi!”
Gương mặt trên cành cây kia giao phó một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, chờ đợi kết quả cuối cùng.
“Nhân loại, quỳ xuống, có lẽ chúng ta còn có thể giữ cho các ngươi được toàn thây!”
“Đúng vậy, nếu các ngươi tự mình quỳ xuống dâng đầu lê thì có lẽ ta sẽ để cho các ngươi chết dễ chịu một chút, nếu không bọn ta sẽ phế bỏ tu vi của các ngươi, sau đó cho các con ta ăn.”
“Khặc khặc…”
Đám Yêu Tôn vây quanh đám người Lý Thư Hoa chầm chậm áp sát tới, đồng thời âm thanh cực kỳ chói tai cũng vang lên.
“Hừ, các ngươi đừng đừng vui mừng quá sớm.”
Dương Thiên Vũ tái mặt hét lên.
“Ha ha ha…”
“Đến bây giờ còn dám mạnh miệng, đám nhân loại các ngươi thật khiến người khác cảm thấy buồn cười!”
Một Yêu Tôn sư tử phát ra tiếng cười lạnh.
“Nói cho các ngươi biết, hôm nay không ai có thể cứu được các ngươi đâu…”
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra!
Đột nhiên phía sau hắn, một cậu nhóc nhảy bổ ra.
“Hây!”
Thanh âm vừa cất lên, từng đợt đao lần lượt được bổ xuống.
Tên Yêu Tôn sư tử này đột nhiên khựng lại, tiếp theo đó thân thể bị chia làm hai nửa, trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Mọi người còn chưa phản ứng được chuyện gì đang xảy ra thì nhìn thấy một thanh niên xuất hiện đằng sau cậu nhóc, hưng phấn chỉ tay vào bọn Yêu Tôn mà cất giọng hô to.
“Ha ha ha, đồ nhi, cơ hội luyện tập tới rồi này, nơi này còn đến mười mấy tên dã thú, nhanh chém chết bọn nó đi!”
“Vâng sư phụ.”
Trong mắt cậu nhóc tỏa ra vẻ hưng phấn, đại đao trong tay vung lên rồi chém xuống.
Dưới ánh mắt kinh hãi của đám người Lý Thư Hoa, cậu nhóc này hạ đao rồi nhấc đao liên tục, không cần tốn nhiều sức đã chém chết sạch lũ Yêu Tôn này!
“Cái gì?”
Cảnh tượng này, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều nhìn chằm chằm xuống đất.
Tập thể hóa đá tại chỗ.
Chỉ một nhát đao qua loa nhẹ nhàng, mười tên Yêu Tôn bị chém thành thế này ư?
Đây rốt cuộc là sức mạnh đáng sợ tới nhường nào cơ chứ?
Cảnh tượng trước mặt, quả thực chấn động khiến da đầu bọn họ tê dại.
“Sư phụ, bên trong đóa hoa này có một khuôn mặt này.” Đúng lúc này, Chung Thanh đột nhiên nhìn thấy cây có gai khổng lồ, kêu lên.
“Đúng thật là!”
Dịch Phong nhìn vào khuôn mặt, trong lòng tức giận.
“Đệ tử, đưa đao cho ta.” Dịch Phong duỗi tay ra nói.
“Vâng sư phụ.”
Chung Thanh ngoan ngoãn đưa đao cho Dịch Phong, sau khi nhận đao, Dịch Phong chặt cây không nói lời nào.
Khuôn mặt bên trong liền lộ ra vẻ sợ hãi, chưa kịp phản ứng, toàn bộ cây cỏ có gai khổng lồ đều bị Dịch Phong chặt xuống đất.
Bởi vì Dịch Phong đoán, có lẽ loài thực vật này là hoa ăn thịt giống như kiếp trước. Những thứ này, bất cẩn một chút là có thể giết người, nên hắn đã chặt hết.
“Hít!”
Đám người Lý Thư Hoa thấy vậy thì đều hít một ngụm khí lạnh.
Cái tên nhóc vừa nãy vừa mới ra tay đã chém chết mười mấy tên Yêu Tôn thì khỏi phải nói, chưa kể đến thanh niên được này được hắn gọi là sư phụ này, một nhát đao có thể xử lý luôn Tống Kha rồi ư?
Trời ơi!
Rốt cuộc thế giới này bị làm sao vậy?
Hình ảnh ba người trước đó dẫm lên phân thân của Tống Kha còn hiển hiện trước mắt họ đây này, vậy mà lại còn có thêm hai người khác đáng sợ hệt như vậy tới đây!
Mọi người đều thấy cực kỳ hoang mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận