Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 334: Đây cũng là hộ vệ của ta

Nhưng Hoang Vô Kính liếc mắt cái là đã nhìn thấu ngay ý nghĩ của hộ vệ áo đen.
Trầm giọng nói: "Tốt nhất ngươi đừng để lộ tu vi trước mặt hắn, cũng càng không cho phép làm lộ thân phận của ta, ta muốn giữ hắn bên người."
"Tôn thượng, tại sao chứ?"
Hộ vệ áo đen cảm thấy không hiểu: "Coi như tôn thượng cảm thấy người phàm này thú vị, muốn hắn đi theo bên cạnh, nhưng ngươi hoàn toàn cũng không cần che giấu thân phận mà!"
"Bởi vì chỉ cần hắn biết thân phận ngươi, chính hắn cũng sẽ quỳ xuống cầu xin đi theo ngươi, đến lúc đó ngươi muốn hắn làm gì, không phải hắn sẽ ngoan ngoãn làm theo sao?"
"Sao, ngươi còn học được thói cãi lại ta rồi hả?"
Hoang Vô Kính nhíu mày, tức giận nói.
"Thuộc hạ không dám".
Hộ vệ áo đen vội vàng cúi đầu, nói: "Chẳng qua thuộc hạ không nhìn nổi dáng vẻ không cung kính của tên người phàm đó đối với ngươi, tôn thượng, ngươi là người như nào chứ, hắn lại là dạng người gì, hắn lấy đâu ra tư cách ngồi ngang hàng cùng với tôn thượng như ngươi."
"Ngươi thì biết cái gì?"
Hoang Vô Kính trầm giọng dạy dỗ: "Ta xem trọng hắn, bởi vì cảm giác hắn cho ta khi cùng tiếp xúc".
"Ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, không cho phép làm bại lộ thân phận ta, cũng càng không cho phép bại lộ tu vi của ta ở trước mặt hắn, bởi vì tiểu huynh đệ này, mặc dù tâm tính không tệ, nhưng dù sao hắn cũng là người phàm, nếu như dọa hắn sợ thì sao?"
"Bản tôn cũng không muốn, khó khăn lắm mới gặp được một người thú vị như vậy, ríu ra ríu rít trước mặt ta liên tục."
"Được, được thôi!"
Hộ vệ áo đen cung kính cúi đầu xuống, không dám cãi lại.
"Ha ha, khiến lão ca đợi lâu rồi."
Dịch Phong đưa xong cơm cho cẩu tử thì lại quay trở lại bàn rượu, nói một câu xin lỗi.
"Lão đệ khách khí rồi" Hoang Vô Kính cười nói: "Đúng rồi lão đệ, lần này ngươi tới đây là có chuyện muốn làm sao?"
"Không có chuyện gì, bởi vì lần đầu tiên tới Ninh Sa, cho nên muốn đi dạo một vòng ngắm cảnh một chút, coi như đi chơi xuân đi!" Dịch Phong cười nói.
Mắt Hoang Vô Kính sáng lên, nói: "Hóa ra lão đệ cũng giống ta, nếu không chúng ta cùng nhau đồng hành đi, hơn nữa ta tình cờ biết có nhiều nơi thú vị gần đây, ta có thể dẫn ngươi đi xem một chút".
"Vậy thì tốt quá."
Trong lòng Dịch Phong cũng tràn đầy vui mừng.
Hắn là người từ nơi khác tới, ở Ninh Sa này lạ nước lạ cái, bây giờ có người dẫn dắt hắn, đúng là cầu còn chẳng được!
Sau khi cơm nước no nê, đoàn người rốt cuộc cũng xuống tửu lâu.
Ngoài cổng.
Xe ngựa của Dịch Phong đậu ở chỗ đó.
Bên cạnh xe ngựa, Lâu Bản Vĩ và cẩu tử đang đợi.
"Vị này là?"
Hoang Vô Kính nhìn Lâu Bản Vĩ, phát ra giọng nghi ngờ.
"U Dịch Phong gãi gãi đầu, cơ trí nói: "Cũng giống như lão ca vậy, đây cũng là hộ vệ tùy thân của ta, dẫu sao Ninh Sa đường sá xa xôi, có người đi theo sẽ an toàn hơn."
Sở dĩ nói như vậy, bởi vì Dịch Phong cũng lo kẻ to xác này dọa người ta sợ thôi.
Nhớ tới việc Hoang Vô Kính cũng mang theo một kẻ mặc áo đen, hắn lập tức nói như vậy.
"SỐ, thì ra là vậy!"
Hoang Vô Kính gật đầu, bởi vì kẻ mặc áo đen này giống hệt như Dịch Phong, đều là người phàm chẳng có một chút tu vi nào cả, mà cũng chỉ là hộ vệ mà thôi, cho nên hắn không muốn để ý tới.
Ngược lại, cẩu tử bên cạnh kia lại khiến hắn cảm thấy là lạ.
Nhưng nhìn mãi cũng không nhìn ra cái gì cho nên cũng thu hồi ánh mắt.
Tuy nhiên, hộ vệ áo đen sau lưng hắn khi nghe thấy lời Dịch Phong thì lại lộ ra vẻ khinh thường.
Mang theo hộ vệ như tôn thượng?
Hừ ! Có thể so sánh được sao?
Trước không nói đến việc tôn thượng có thân phận như nào, ngươi là dạng người gì, chỉ nói mỗi hộ vệ, cái đồ lùn tịt này mà cũng xứng làm hộ vệ ư?
Làm như đang làm bộ, còn đeo mặt nạ, nhưng thật sự nghĩ rằng mặc bộ đồ đen lên là có thể so sánh với hắn sao?
Chỉ chẳng qua, hắn chỉ dám chôn những tâm tư này lại trong lòng, không dám thể hiện ra trước mặt Hoang Vô Kính.
Đi theo Hoang Vô Kính, đoàn người đi thẳng tới bờ sông.
Cảnh nơi đây thật sự rất đẹp, gió sông thổi qua mát rười rượi, hai bên bờ rợp bóng hoa đào, trên con đường lát đá, tốp ba tốp năm tiểu cô nương đi qua.
Mà trên mặt sông còn có những con thuyền lớn nhỏ đang trôi, có giai nhân tài tử đang giao duyên, có đôi bạn nhỏ đang chơi đùa...
"Thật là một nơi tuyệt đẹp!"
Thấy cảnh tượng này, tâm tình Dịch Phong lập tức tốt hẳn lên.
"Thế nào, lão đệ hài lòng không?" Hoang Vô Kính cười nói.
"Hài lòng hài lòng".
Dịch Phong vội vàng nói: "Đa tạ lão ca."
"Đi, chúng ta ngồi thuyền sang sông chơi một chút".
Hoang Vô Kính cười, sau đó dẫn Dịch Phong đến bên bờ sông.
Bên bờ có không ít thuyền nhỏ đang đậu, ở đây cũng không khác biệt với những địa điểm du lịch kiếp trước trong ký ức của Dịch Phong, chỉ cần đưa một số tiền nhất định thì có thể thuê được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận