Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 487: Thuật chiêm tinh (2)

Bọn chúng không ngừng quanh quẩn trên tầng mây, tỏa ra khí tức đáng sợ, cả quá trình khiến cho xung quanh không ngừng dao động, sau đó hình thành một đám sương mù màu đen mà ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được.
Sương mù màu đen thỉnh thoảng ngưng tụ thành gương mặt băng tuyết khổng lồ, thỉnh thoảng lại ngưng tụ ra gương mặt dung nham khổng lồ, không ngừng biến hóa, nhìn vô cùng quỷ dị.
"Đồ Yêu Yêu, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, muốn liên thủ hay không?" Sương đen ngưng tụ thành gương mặt khổng lồ của sương bùn, nặng nề hỏi.
"Ta nói rồi, ta không nhúng tay vào."
Đồ Yêu Yêu không có biểu cảm gì nói: "Đồng thời ta đề nghị các ngươi, tốt nhất cũng từ bỏ ý định này đi, nếu không thì sợ rằng các ngươi sẽ hối hận đấy..."
"Hối hận ư?"
"Ha ha ha..."
Gương mặt của đám sương mù đen bỗng biến áo, tiếng cười to của mỗi người bỗng vang lên.
"Đồ Yêu Yêu ơi là Đồ Yêu Yêu, cho dù đây chỉ là thứ do mấy phân thân của bọn ta kết hợp lại, nhưng ngươi có biết sức mạnh hiện tại của bọn ta không hả?"
"Cho dù bây giờ là chân thân của ngươi thì việc đánh bại ngươi cũng không cần tốn quá nhiều sức.
Sương đen ngưng tụ thành gương mặt sương bùn phát ra giọng nói nặng nề.
"Vậy các ngươi có thể thử xem".
Đồ Yêu Yêu hơi ngẩng đầu, không sợ uy hiếp từ gương mặt sương bùn khổng lồ kia một chút nào.
"Được thôi."
Sương đen ngưng tụ ra gương mặt sương băng khổng lồ, hắn quát mắng một tiếng: "Đừng lãng phí thời gian nữa, nàng ta không muốn thì thôi, chắc chắn sau này kẻ hối hận cũng chính là bản thân nàng ta, cho nên việc gì phải ép uổng chứ?"
"Cũng đúng".
Giọng nói của gương mặt sương băng khổng lồ vang lên từ đám sương đen.
Âm thanh vừa dứt, sương đen đột nhiên khuếch tán ra, trong nháy mắt lan tràn cả Tiên Giang đại lục.
Lúc này.
Vô số tin tức về toàn bộ Tiên Giang đại lục bỗng dưng xuất hiện trong đầu bọn họ.
"Ở Đông Thắng!"
Màn sương đen bỗng thốt lên một tiếng.
Một lúc sau, sương đen khuếch tán toàn bộ Tiên Giang đại lục thu hẹp đến phạm vi Đông Thắng trong nháy mắt.
Bầu trời Đông Thắng đột nhiên tối sầm lại.
"Sao ta cảm thấy hình như trời lại sắp mưa thì phải!"
Thời khắc này Dịch Phong dẫn theo Lâu Bản Vĩ tới cửa võ quán, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u, không khỏi thốt lên một câu.
Nói xong, hắn lập tức chạy về hướng nội viện.
Hắn vừa chạy, trong miệng vừa cầu khẩn: "Người huynh đệ, ta quên mất ngươi lâu như vậy, không lấy nước cho ngươi, cũng không cho ngươi ăn, nhưng xin ngươi đừng chết!"
Đi đến nội viện, một cái đầu với hai cái râu dài dựng thẳng giật giật.
Thấy thế, Dịch Phong mới thở phào một hơi.
Cũng may con ốc sên này chưa chết, nếu chết thật thì hắn cũng không biết đi đâu kiếm một con ốc sên hệt như này nữa.
Đúng vậy.
Dịch Phong muốn đưa con ốc sên này tới đảo, để nó trở thành thần thú hộ sơn.
Mặc dù chỉ được mỗi cái danh, nhưng mà ngươi từng thấy con ốc sên nào lớn như thế chưa?
Cho nên muốn tâng bốc như thế nào thì cứ tâng bốc như thế ấy, lừa được người ta là được rồi.
Đột nhiên.
Lâu Bản Vĩ đưa mắt nhìn lên bầu trời.
Ốc sên cũng ngẩng đâu, chỉ là hơi chậm hơn một chút.
"A ba a ba!"
Lâu Bản Vĩ nói.
"Brư brư."
Ốc sên cũng thốt lên.
"A ba ba".
"Brư brư..."
"A ba".
"Brư... để ta bồi bổ chút đã".
"A Lâu Bản Vĩ muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu một cái, cúi đầu không nhìn lên trời nữa.
Cùng lúc đó, mây đen trên bầu trời quét đến thành Bình Giang.
Bầu trời ở thành Bình Giang bị đè nén đến cực độ, biến thành một vùng xám xịt.
"Cái người thần bí kia ở ngay trong thành này!"
"Đúng vậy, mặc dù không thể khóa chính xác vị trí, nhưng đã tới mức độ này thì chắc cũng không sai lệch nhiều lắm đâu."
"Có lẽ hắn cũng biết chúng ta đến rồi, chắc hẳn là sẽ đến tiếp đãi cẩn thận những vị khách từ phương xa đến như chúng ta đấy."
Trong màn sương đen vang lên tiếng mọi người nói chuyện.
Đương nhiên.
Do sương mù đen được ngưng tụ từ những khuôn mặt khổng lồ, cùng với việc kết hợp sử dụng thuật chiêm tinh, nên đã truy tìm được đến thành Bình Giang.
Mà giờ phút này, Dịch Phong vừa bước vào cổng võ quán kia cũng liếc nhìn bầu trời trên đỉnh đầu sắp tối sầm lại như đêm đen, nhưng chỉ đơn giản liếc mắt một cái rồi thôi.
Hắn cũng chẳng thấy việc này hiếm lạ gì, nhật thực thôi mà, kiếp trước hắn cũng đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi.
Hắn duỗi cái lưng mệt mỏi, bước vào quán mì thịt bò đối diện để ăn mì.
"Người này bình tĩnh thật đấy, sao vẫn chưa xuất hiện vậy!"
"Hừ! Nếu như hắn không xuất hiện chúng ta chỉ còn cách ép hắn xuất hiện thôi!"
Màn sương thốt lên với vẻ lạnh lùng.
Sau đó, thuật chiêm tinh lại bao trùm thành Bình Giang một lần nữa.
Trong thời gian ngắn, một lượng lớn thông tin của thành Bình Giang bị hút vào trong màn sương đen.
"Tòa thành này!"
"Xem ra chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được hang ổ của người thần bí kia thôi, nếu không thì sao trong thành này lại có nhiều cường giả đến như vậy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận