Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1064: Đừng quên còn có ta (2)

Vừa nghĩ đến đây trong lòng Thi Thanh Vũ như nai con chạy loạn.
Trước mặt người khác có lẽ nàng ta là một nữ tông chủ uy nghiêm lạnh lùng, nhưng lúc này đứng trước đại lão như Dịch Phong nàng ta nghiễm nhiên trở thành một tiểu nữ hài hoảng loạn.
Vậy mình...
Nên làm sao đây?
Nên lựa chọn thế nào đây?
Không nhịn được nàng ta lại nhìn Dịch Phong.
Rất thoải mái.
Rất đẹp trai.
Nếu hắn có thể nhìn trúng nàng ta, hẳn là phúc khí...
Vậy thì cứ đợi xem hắn sẽ nói thế nào.
Thi Thanh Vũ cúi đầu không nói tiếng nào đợi Dịch Phong lên tiếng.
"Hửm?"
Dịch Phong cau mày.
Nữ nhân này, đợi nàng ta đã lâu còn chưa lên tiếng nhắc đến chuyện tiền?
Rốt cuộc.
Có cần mở miệng đòi nàng ta không.
Đây là một khoản lớn ba mươi vạn đấy!
Nhưng mà.
Người ta đường đường là tông chủ hẳn sẽ không thiếu tiền, vừa xuất quan đã đòi tiền người ta vẫn là thôi đi.
Tâm tư hai người khác nhau.
Cứ như vậy cùng chờ đối phương.
Chờ đợi rất lâu rất lâu, đều không lên tiếng...
Thi Thanh Vũ đợi đến khi đôi mắt đẹp trở nên ảm đạm.
E rằng là ta nghĩ nhiều rồi.
Nếu không tại sao hắn lại không lên tiếng?
Hơn nữa trong mắt hắn nàng ta chỉ là tông chủ của một tiểu tông môn, cái gọi là hôn ước cũng chỉ là giao dịch sao có thể nhìn trúng nàng ta được.
Thi Thanh Vũ cười khổ một tiếng.
Mà hắn vẫn không nói chuyện e rằng có ý muốn nàng ta tự mình lui ra.
Nhưng nàng ta lại suy nghĩ lung tung nhiều như vậy.
Vừa nghĩ đến đây lỗ tai Thi Thanh Vũ đỏ bừng, hận không thể tìm cái khe chui xuống.
"Cái cái đó, tiền bối, ta cáo lui trước."
Thi Thanh Vũ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Nói xong nàng ta xoay người đi ra ngoài, cúi đầu xấu hổ muốn bỏ chạy.
Nhưng nàng ta vừa đi đến cửa đã truyền đến giọng nói của Dịch Phong.
"Thi tông chủ, đợi đã".
"Tiền bối còn có việc gì không?"
"Ồ !"
Dịch Phong xoa trán, thầm hận lần này không lấy được tiền rồi, cho nên dùng một cách thức uyển chuyển nhắc nhở: "Chuyện ta muốn nói là lần sau khi nào Thi tông chủ đến tìm ta?"
"Tìm ngài?"
Thi Thanh Vũ khó hiểu đồng thời lại kinh ngạc.
Trong lòng bắt đầu phỏng đoán.
Lời này của hắn có ý gì?
"Ơ, haha, ý của ta là Thi tông chủ trăm công ngàn việc, cứ đi làm việc gấp trước nhưng tuyệt đối đừng quên trong viện này còn có ta, đừng có bận đến quên cả phương hướng, có thời gian thì đến chỗ ta nhiều hơn..."
Dịch Phong xoa mũi, dùng giọng điệu đầy thâm ý nhắc nhở.
Nữ nhân này nửa câu chẳng nhắc đến tiền đã bỏ đi.
Dịch Phong cũng chỉ đành nhắc nhở như vậy.
Nhưng vào tai Thi Thanh Vũ lập tức đã thay đổi ý tứ.
"Câu này của hắn..."
"Câu này...
"Là muốn mình nghĩ đến hắn, nhớ hắn?"
"Lại còn muốn mình đến chỗ hắn nhiều hơn?"
Thi Thanh Vũ xấu hổ lại lần nữa mặt đỏ tai hồng, tay chân luống cuống không biết nên để ở đâu.
"Được!
chần chừ rất lâu, nàng ta đỏ mặt cúi đầu hờn dỗi đáp một tiếng, nhanh chóng chạy đi.
"Đây là biểu tình gì thế này?"
Dịch Phong khó hiểu nhìn Thi Thanh Vũ chạy mất, gãi đầu tiếp tục trở về nằm trên ghế.
Lại lấy bức thư màu đỏ kia ra.
Đây không phải bức thư bình thường.
Sau khi mở ra không chỉ chữ viết giảng giải cục diện, còn có hình ảnh Linh Giới như ngày tận thế che khuất bầu trời.
"Vòng ngoài, tường ranh giới."
"Nói cách khác trừ tiên giới ra còn có những thế giới khác sao?"
Dịch Phong rơi vào trầm tư.
Tràn ngập cảm giác nguy cơ.
Đồng thời cũng nghĩ đến thực lực của mình, bèn bảo Tô Bạch tìm một quyển thư tịch giảng giải cảnh giới tu tiên.
Liếm nước bọt, lật trang tiếp theo.
Đối chiếu nội dung, Dịch Phong gập tay tính toán.
Kim Tiên tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn...
Huyền Tiên tầng chín...
Luân Hồi tiên cảnh, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn...
Chân Nguyên tiên cảnh, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn...
Tinh Thần tiên cảnh, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn...
Nhật Nguyệt tiên cảnh, trung kỳ, hậu kỳ, viên mãn...
Sau đó là Chân Tiên.
Nếu tính theo từng bước, vậy hắn hẳn là Chân Tiên tầng ba mươi mốt.
Theo cảnh giới này Dịch Phong tìm kiếm giới thiệu tương ứng trong quyền thư tịch.
Chân Tiên tầng ba mươi mốt - cao thủ tuyệt đối, tiên giới và bát giới cộng là cũng là quý hiếm, thuộc về sư tổ khai sơn, cảnh giới quản lý một giới.
"Ghê vậy?"
Dịch Phong kêu ra tiếng, cong môi.
Thì ra mình lại mạnh như vậy sao?
Bản thân là sự tồn tại quý hiếm à?
Chẳng trách, chẳng trách trên đường tìm đồ đệ gặp nhiều người như vậy, thoạt nhìn chẳng có người nào cao như hắn.
Bây giờ ở tiên giới hắn đã thuộc về tầng lớp đỉnh cao rồi.
Nếu như vậy.
Cho dù thế giới tận thế có sương đen lan tràn, bản thân cũng có năng lực tự bảo vệ.
Vừa nghĩ như vậy.
Dịch Phong yên lòng nằm lên ghế.
Mấy ngày tiếp theo.
Dịch Phong đều nằm phơi thây.
Nhưng nghĩ đến đã mấy ngày rồi mà Thi Thanh Vũ chưa đến đưa tiền, hắn không nhịn được tìm người dò hỏi một phen, biết được gần đây quả thật nàng ta rất bận lúc này mới yên tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận