Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2322: Ước định (1)

Nếu đúng như Lạc Hà Đồ nói, vị lục hoàng tử kia suy nghĩ kín đáo tâm tư tàn nhẫn, một khi hắn bại lộ, rất có thể sẽ liên lụy đến Bạch cô nương…
Nghĩ đến đây, Dịch Phong lâm vào trầm tư.
So với một mình hắn đi vào sống chết, hắn càng không muốn nhìn thấy Bạch cô nương có bất kỳ sơ suất nào!
Lạc Hà Đồ giống như là nhìn thấy lo lắng của Dịch Phong, hắn ta lập tức ôm quyền lên tiếng hứa hẹn.
“Xin Dịch đại hiệp hãy yên tâm.”
“Chúng ta đã sớm dùng nhân lực vật lực to lớn, ngụy tạo một thân phận hoàn mỹ cho ngài, sau này ngài sẽ tên là Phong Nhất, một kiếm tu ẩn thế, cho dù Âu Dương Vũ có phái người điều tra, cũng không thể có khả năng tra ra được manh mối gì.”
“Âu Dương Vũ kia coi trọng nhất là nhân tài, chỉ cần ngài xuất hiện ở Đông Linh hoàng triều, hắn nhất định sẽ nhanh chân đến đón, tương lai ngài chỉ cần làm việc cẩn thận một chút, hắn tuyệt đối không có hoài nghi!”
Nghe thấy Lạc Hà Đồ đã sớm có chuẩn bị, Dịch Phong mới có chút an tâm hơn mấy phần.
Vốn dĩ hắn đã đồng ý với đối phương, lời nói này cũng có chút trọng lượng, nên cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Được.”
“Ba ngày sau, ta sẽ khởi hành đến Đông Lâm hoàng triều.”
Nghe lời hứa hẹn, Lạc Hà Đồ vô cùng kích động, liên tục bái tạ để lại lễ vật rồi mới rời đi.
Thời gian ba ngày một thoáng đã qua.
Dịch Phong chưa bao giờ ở trước mặt Bạch cô nương nhắc đến chuyện này, Bạch cô nương cũng là như thế, hai người vô cùng ăn ý, nhưng lại đều có tâm sự riêng.
Sáng sớm.
Ánh bình minh vừa ló rạng.
Hai người giống như bình thường ngủ dậy tắm rửa, ăn bánh ngọt rồi ngồi thiền ở trong viện.
Giai nhân ngồi đối diện, hai người nhìn nhau không nói gì.
Trong lòng Dịch Phong có ngàn vạn lời nói, cũng có lo lắng vô tận, nhưng không biết nên lên tiếng như thế nào, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Bạch cô nương đã lâu, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma.
Trước mắt đã là ngày từ biệt, hắn lại rất lâu không muốn rời đi.
Giống như là thấy rõ thần sắc phức tạp ở đáy mắt Dịch Phong, trong mắt Bạch cô lương lộ ra vẻ nhu tình lên tiếng trấn an.
“Dịch lang.”
“Bây giờ đại chiến sắp xảy ra, vạn dặm sơn hà thế giới bên ngoài đã sắp phải sinh linh đồ thán, chàng có năng lực cứu vãn thương sinh, đương nhiên không thể đổ cho người khác.”
“Ta cũng rất muốn cùng chàng nắm tay bên nhau, không hỏi thế sự vẫn luôn ẩn cư ở nơi này, nhưng thế cục nguy hiểm, vì ngàn vạn bách tính, vì những đứa trẻ trong thôn, chàng cũng phải gánh bác trách nhiệm tất cả mọi chuyện.”
“Chàng là đạo lữ duy nhất đời này của ta, ta tin tưởng ánh mắt của mình tuyệt đối sẽ không sai, chàng có một tấm lòng nhân ái, đại trượng phu lúc này phải lấy cứu vãn thương sinh làm nhiệm vụ của mình.”
“Ta chắc chắn sẽ ở trong thôn chờ chàng trở lại, đợi đến lúc đó chúng ta quy ẩn giang hồ du lịch thiên nhai, cùng với các huynh đệ của chàng nâng cao chúc mừng vui vẻ, đi xem ngàn vạn tuyệt cảnh trong thế gian này.”
Nhìn nữ tử mình yêu thích nói lời tâm sự, trong lòng Dịch Phong vô cùng cảm động.
Nghe thấy lời nói đủ loại suy nghĩ về tương lai, trong mắt hắn càng lộ ra vẻ khát vọng, động lòng gật đầu.
“Ừm, chúng ta nhất định phải nhìn tuyệt cảnh khắp thiên gian.”
Nói xong, Dịch Phong chậm rãi đứng dậy đến gần, kéo tay Bạch cô nương.
“Kiếp này có thể gặp gỡ nàng, là phúc phận lớn lao của ta, có dạng hồng nhan tri kỉ như nàng, Dịch Phong ta có chết…”
Lời còn chưa dứt, ngón tay ngọc đã che môi hắn.
Bạch cô nương giả bộ tức giận, ngàn vạn căn dặn.
“Không được nói linh tinh.”
“Lần này đi Đông Linh hoàng triều, chàng nhất định phải vạn sự cẩn thận, cho dù kiếm đạo của chàng đã đại thành, nhưng một mình lẻ loi đi vào sâu hang hổ, nhất định vô cùng hung hiểm, tuyệt đối không thể có chút sơ suất!”
Nghe thấy lời dặn dò, Dịch Phong trang nghiêm gật đầu.
Hai người đứng dậy đi ra khỏi tiểu viện, Bạch cô nương còn muốn đưa tiễn, nhưng lại bị hắn khăng khăng cự tuyệt. Cảnh phu thê biệt ly, thật sự quá thương cảm, nếu như lại bị nhu tình đưa tiễn, hắn sợ rằng tâm cảnh của bản thân sẽ dao động.
Sắp đến thời khắc chia tay.
Trong mắt Bạch cô nương vẫn nhu trước lộ ra ý cười nhu tình, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm tiễn biệt, đứng trước cửa rất lâu cũng không muốn rời đi, phảng phất như còn muốn nhìn Dịch Phong nhiều thêm một chút.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Dịch Phong sinh ra một chút hối hận.
Đột nhiên.
Hắn có chút hối hận, đồng ý chuyện lớn cứu vãn thương sinh cái gì chứ.
Nhưng thân là nam nhi, hắn cũng không muốn nhìn thấy sơn hà đổ vỡ bách tính trôi dạt, tư tình và đại nghĩa thiên hạ, từ xưa đã khó song toàn, huống chi tình cảm chân thành cũng hiểu rõ đại nghĩa, đã lên tiếng khuyên bảo để hắn xuất sơn, Dịch Phong cũng chỉ có thể gánh vác một phần trách nhiệm này, cắn răng chống đỡ ngàn vạn gian nguy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận