Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 167: Gây khó dễ

Thế mà lại bị tên phế vật Ngao Khánh này làm bẩn!
Sao có thể như vậy?
Như vậy sao mà được?
Đây là điều nàng vĩnh viễn không dám tin tưởng!
“A!”
Trong miệng nàng truyền ra tiếng thét điên cuồng. Cơn phẫn nộ và cảm giác bị sỉ nhục tột độ đâm thẳng vào tâm hồn nàng, nhưng dưới sự áp chế của Kính Trấn Yêu, nàng không thể thi triển chút lực lượng nào, chỉ có thể mặc cho Ngao Khánh xông thẳng vào nàng.
Nhất thời, nước mắt không cam lòng chảy ra từ hai mắt nàng. Trong đôi mắt đỏ bừng chứa đầy sự thù hận.
Hai tên nhân loại kia.
Cùng với phế vật Ngao Khánh này.
Đều phải chết, đều phải chết!
Ở ngoài cửa, sau khi bị Dịch Phong ném ra ngoài, tu vi trên mấy người áo đen mới xem như phục hồi. Vốn tưởng rằng Thánh Nữ sẽ đi ra ngay, nhưng bên trong lại truyền tới tiếng kêu thảm của Thánh Nữ.
Mặt họ lập tức biến sắc, thân hình lóe lên, thậm chí không màng sống chết lao về phía cửa lớn.
Nhưng dù bọn họ dùng bao nhiêu sức lực cũng không đẩy cánh cửa ra được, chỉ có thể lo lắng dòm qua khe cửa.
Không xem thì thôi.
Vừa xem, họ lập tức ngây ra, trong đầu như có tiếng sấm vang lên!
Thánh Nữ.
Thánh Nữ…
Thánh Nữ thế mà bị Ngao Khánh…
Trong khoảnh khắc, họ lập tức cảm thấy như trời sập.
Nếu Phệ Thiên Yêu Lang tộc biết được tin này, Hồng Nhật Nhất Mạch biết được tin này…
Lúc này, dường như họ đã thấy được sự hỗn loạn của Phệ Thiên Yêu Lang tộc.
Bởi vì Ngao Khuynh Thành là niềm hy vọng trong số thế hệ mới của Phệ Thiên Yêu Lang tộc, cũng là trụ cột của Hồng Nhật Nhất Mạch bọn họ, mà vì lí do tu luyện nên trước khi vào Yêu Tông nhất định phải giữ được tấm thân trong sạch.
Trong mấy năm nay, Ngao Khuynh Thành vẫn luôn làm được chuyện này.
Mắt thấy, chỉ cần mở ra bí cảnh của Yêu tộc là Ngao Khuynh Thành có thể bước vào Yêu Tông, không còn ràng buộc gì, có thể dẫn dắt Phệ Thiên Yêu Lang tộc đi tới vinh quang mới.
Nhưng không nghĩ rằng ở thời khắc mấu chốt này, lại bị Ngao Khánh…
“A a a a…”
Những người áo đen vốn coi Ngao Khuynh Thành là thần thánh lập tức gầm lên, tông mạnh vào cửa lớn…
Nhưng cửa lớn vẫn không chút sứt mẻ.
Họ chỉ có thể trừng mắt nhìn đầu Phệ Thiên Yêu Lang màu trắng bị Ngao Khánh xông thẳng từng trận…
Mỗi lần Ngao Khánh đâm một cái là mỗi lần như có một cái búa lớn gõ thẳng vào ngực họ!
Không biết qua bao lâu, tới khi bọn họ đã cạn kiệt sức lực, Phệ Thiên Yêu Lang màu trắng kia mới bị ném ra ngoài, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, đôi mắt chảy hai hàng huyết lệ, mất cả thần thái.
“Thánh Nữ!”
“Thánh Nữ!”
Mọi người gào lên, vội vàng vây xung quanh nàng. Nhìn bộ dạng của nàng, ai nấy cắn chặt răng, định xông vào võ quán báo thù.
“Đứng lại!”
Chỉ là mọi người còn chưa xông vào, Ngao Khuynh Thành nằm dưới đất đã hét lên.
Mọi người dừng bước, nhìn nàng.
“Mang ta trở về!”
Nàng nói từng chữ một, nét mặt giống như đã sắp mất hết sức sống.
Nghe vậy, mọi người không cam lòng nghiến răng, vội vã nâng Ngao Khuynh Thành biến mất.
“Ta, ta thực sự chơi Ngao Khuynh Thành rồi ư?”
Trong võ quán, mặc dù đã qua một lúc nhưng cẩu tử vẫn thấy khó tin với chuyện vừa rồi.
Ngao Khánh nó.
Thế mà thực sự làm chuyện đó Ngao Khuynh Thành thật rồi!
Không biết rằng nếu chuyện này bị truyền về Phệ Thiên Yêu Lang tộc thì sẽ gây chấn động như thế nào nữa.
Đương nhiên, nó hiểu rằng.
Tất cả cơ duyên và phúc lợi này đều do người đang nằm trên ghế giao cho hắn.
“Khánh à, ngươi yếu quá!”
Lúc này, Đầu Khô Lâu nhanh như chớp lướt tới trước mặt cẩu tử, khẽ khàng nói: “Nhanh như vậy là không được đâu nhé!”
“He he, đương nhiên là kém hơn ca rồi!” Ngao Khánh cười khà nói.
“Có điều mau nói với ca xem, vừa nãy thoải mái không? Nói nhanh lên xem rốt cuộc là cảm giác thế nào thế?” Khô Lâu liếc trộm Dịch Phong, lộ ra vẻ mặt mong đợi, nhỏ giọng hỏi.
“À thì…”
“Dư vị bất tận…”

Phệ Thiên Yêu Lang tộc cường đại tọa lạc trong một vùng bình nguyên ở Nam Sa.
Thường thì ở đây, ngoại trừ Phệ Thiên Yêu Lang tộc không có ai dám đến gần.
Khi Ngao Khuynh Thành chạy về cùng đám thuộc hạ thì đã có rất nhiều người có hơi thở mạnh mẽ ngồi trong Đại Điện Hồng Nhật. Họ đều là người của Hồng Nhật Nhất Mạch.
“Khuynh Thành, sao ngươi còn chưa mang tên phế vật Ngao Khánh kia về?” Một lão giả trong đó hỏi.
Nghe vậy, thân thể Ngao Khuynh Thành run lên. Trên khuôn mặt lạnh lùng, phủ đầy sương lạnh của nàng tràn đầy hận ý, mà nàng cũng không nói gì.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lão giả kia phát hiện manh mối, lại hỏi.
Thân thể Ngao Khuynh Thành run lên mạnh hơn. Môi đỏ mấp máy nhưng vẫn không nói được lời nào, chỉ có sát ý cứ tràn ra, liên tục tăng lên.
“Sao vậy?”
“Đúng thế, chẳng lẽ không bắt được tên Ngao Khánh đó về?”
Nhất thời, trong đại điện vang lên những tiếng nghi ngờ.
Lúc này, lão giả vừa lên tiếng đến gần, nhẹ giọng nói: “Khuynh Thành, không thể mang tên phế vật Ngao Khánh kia về cũng không sao, đừng có lo. Nhưng ngươi chính là toàn bộ hy vọng của Hồng Nhật Nhất Mạch chúng ta, ngươi không thể xảy ra chuyện xấu gì được. Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến ngươi phải…”
Hắn còn chưa nói xong thì đột nhiên cả kinh.
Ánh mắt sắc bén nhìn Ngao Khuynh Thành chằm chằm. Cảm thụ được hơi thở khác trước của Ngao Khuynh Thành, lão giả trợn trừng mắt!
“Ngươi… Ngươi ngươi, thế mà ngươi lại…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận