Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1176: Mũi dính đây tro (1)

Ngươi chỉ cần câu được một con linh ngư nào tốt thôi cũng bằng một cái sọt cá của hắn rồi.
Nghĩ vậy, trong lòng Phong Thiên Nguyệt mới dễ chịu hơn rất nhiều.
Nàng nhập định lần nữa.
Nửa ngày sau lại đảo mắt qua.
"Há, đầy nhanh ghê!"
Dịch Phong nhìn sọt cá một chút, buông cần câu xuống dưới lưng một cái.
Sau đó trực tiếp đào một cái hố sau lưng, rồi đặt một cái nồi lên.
Chốc lát sau, nồi nước sôi trào.
Dịch Phong tiện tay móc mấy con cá sạch sẽ câu được ở trong giỏ ra, ném vào nồi, rồi nêm nếm đủ loại gia vị.
Rất nhanh sau đó.
Một nồi canh cá hương vị tươi ngon bay lên.
"Ái chà chà, ăn ngon ghê!"
Dịch Phong lười biếng ngồi xuống, cầm bát nhỏ múc thêm chén nữa, nhâm nhi thưởng thức.
Bên cạnh.
Sắc mặt Phong Thiên Nguyệt vừa mới nhập định lạnh xuống, phủ đây sương lạnh.
Khinh nhờn.
Quá sức khinh nhờn.
Hơn nữa Dịch Phong đúng là phung phí của trời.
Tuy theo nàng Dịch Phong chỉ câu được tôm tép, nhưng có thể xuất hiện trong Vân Hồ thì cho dù là tôm tép cũng không phải là vật tầm thường.
Thế mà.
Loại linh vật thế này lại bị Dịch Phong lãng phí kiểu đó, quả thật khiến lòng nàng tức điên mà.
Đang lúc nàng nghiến răng nghiến lợi, lão giả áo tơi luôn ngồi im không động bỗng đứng dậy.
Làm Phong Thiên Nguyệt kinh ngạc không thôi.
Nàng tới lâu như vậy, lão giả này chưa bao giờ cử động dù chỉ một chút, dường như cả thế giới có xảy ra gì cũng không liên quan tới hắn, bây giờ bỗng đứng dậu.
Chỉ thấy lão giả áo tơi chậm rãi thu cần câu lại.
Một tay nhấc sọt cá trống rỗng lên, một tay nhấc cái ghế đẩu hơi ẩm ướt, chuẩn bị rời đi.
Mà Dịch Phong đang ăn món canh thơm ngon vô cùng cũng ngẩng đầu nhìn lão giả.
Thấy sọt cá lão giả trống rỗng, miệng hắn không nhịn được cong lên.
Trống không luôn.
Khiến Dịch Phong trở nên ngượng ngùng.
Bản thân mình câu lấy câu để, sọt chứa không hết, mà lão già ngồi cách đó không xa không được con nào, thì ai cũng không vui vẻ nổi đứng dậy đổi chỗ thôi.
Con ngươi xoay vòng vòng, chở lão giả áo tơi đến gần, Dịch Phong cười nói: "Lão nhân gia, chỗ ta có mấy con cá không tồi, hay là ta chia cho ngươi vài con nha?"
"Đa tạ!"
Dưới lớp mũ rộng vành, âm thanh già nua cười nhạt một tiếng: "Không làm mà đòi ăn sao được, với lại lão đầu tử ta chỉ tận hưởng cảm giác câu cá thôi, còn chuyện có câu được cá hay không thì không quan trọng lắm".
"Hả?"
Dịch Phong có hơi bất ngờ, cảm thán nói: "Lão tiên sinh tâm cảnh cao ghê!"
"Ha ha ha".
Dưới lớp mũ rộng vành vang lên một trận cười, không biết tự giễu hay là khiêm tốn: "So với các hạ, lão đầu tử còn kém xa".
Nói xong câu này rồi không giải thích gì thêm, lão giả áo tơi xách đồ tiếp tục rời đi.
Bên cạnh.
Phong Thiên Nguyệt lại cười lạnh một tiếng.
Thứ câu được có vài con tôm tép như ngươi mà cũng đòi đưa cho lão nhân gia, sao không nhìn xem lão nhân gia là ai đi.
Từ khi Vân Hồ sinh ra đến nay, chỉ duy nhất mình hắn đủ khả năng câu được Long Ngư đó.
Nhân gia mà thèm để ý mấy con tôm con tép này của ngươi hả?
Đúng là nực cười.
Tự rước lấy nhục đi.
Ngay khi nàng đang nghĩ vậy, lão giả áo tơi đi đến bên cạnh nàng.
Thấy thế.
Phong Thiên Nguyệt vội vàng đứng lên khom người cung kính.
Bước chân lão giả dừng lại.
Nghiêng đầu nhìn nàng.
Phong Thiên Nguyệt mới đứng lên vừa vặn nhìn thấy màng đen trên nón bị gió thổi nhẹ làm bay lên, hiện ra đôi mắt hoang mang hỗn độn, cổ quái nhìn nàng một cái.
Sau đó lão giả áo tơi liền rời đi.
Phong Thiên Nguyệt sững sờ tại chỗ.
Trong lòng nghĩ về ánh nhìn vừa rồi của lão, vì sao lại nhìn nàng như vậy.
Có ý gì đây?
Ngang khi nàng suy nghĩ không thông, một đạo âm thanh có chút khôi hài truyền vào đầu nàng.
"Con cháu Phong gia đúng là càng lúc càng thua kém..."
"Vì tổ tiên Phong gia ngươi trước đây cũng có nguồn gốc sâu xa với ta nên ta nhắc ngươi một câu, đi mà nhìn xem thứ hắn câu được là loại cá gì đi..."
Âm thanh rơi vào đầu Phong Thiên Nguyệt khiến sắc mặt nàng đỏ lên, tức giận vô cùng.
Nhất là mấy câu phía sau, càng lúc càng khiến nàng tức chết.
Nàng nhìn lại hương lão giả áo tơi, muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng khi nhìn lại đã không thấy người đâu nữa.
Nàng đờ đẫn ngồi đó.
Ngồi im lặng một lúc lâu, không còn tâm trạng đi câu cá nữa.
Âm thanh lão giả áo tơi cứ quanh quẩn trong đầu.
Ánh mắt cũng thi thoảng nhìn về phía Dịch Phong.
Trong lòng cực kỳ nghi hoặc, vì sao lão giả áo tơi lại nói những lời như vậy với nàng.
Chẳng lẽ thứ Dịch Phong câu được không phải là loại tôm tép gì?
Cho nên giờ nàng cực kì muốn biết thứ Dịch Phong câu được rốt cuộc là loại cá gì.
Thế nhưng ngại mặt mũi, nàng không muốn chủ động đi chào hỏi Dịch Phong.
Thế nên.
Trạng thái dày vò như vậy kéo dài tận nửa tháng.
Nửa tháng này, Phong Thiên Nguyệt không yên được một khắc, nhất là khi thấy Dịch Phong câu cá, nàng hoàn toàn chết lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận