Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 658: Không ai là đèn đã cạn dầu

Thời gian trôi qua từng chút một.
Cặp mắt trên không trung vẫn nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm vào con gà mái đang ấp trứng.
Mạc Thiên Cơ cũng ngồi xếp bằng kế bên Cổ Gia Tần.
Đối với việc Cổ Gia Tần có thể ấp ra một con gà mang huyết mạch Cửu Thiên Thần Phượng, nàng không hề hoài nghi chút nào.
Dù sao thì hiện tại ở trong Thiên Địa Môn cũng nuôi một đống, để sư huynh Trì Nhất Đồng xào nấu cho tới hầm với nấm ăn suốt một tháng cũng không hết.
Nhưng mà điều khiến nàng nghi ngờ là vì sao Cổ Gia Tần lại biết Hoàng Thiên cự thú muốn tìm cách kéo dài huyết mạch của nó.
Không nhịn được, nàng nhẹ giọng hỏi Cổ Gia Tần.
"Điều này rất đơn giản, đối với bất kỳ loài vật nào kéo dài đời sau luôn là bản năng của bọn chúng, cũng xem như bản tính trời sinh".
"Mặt khác, thông qua tìm hiểu hai quyển sách "Bàn về cách nuôi gia cảm cùng với 'Làm thế nào biết được suy nghĩ nội tâm của động vật trong Tàng Kinh Các, bất kỳ một ánh mắt hay một cử động nào ta cũng có thể hiểu được suy nghĩ của bọn chúng".
"Giống như heo mẹ Ba Lan, nhất định là đến kỳ giao phối rồi."
"Bởi vậy ta có thể thông qua vô số chi tiết đoán được suy nghĩ của Hoàng Thiên cũng không có gì lạ."
"Huống chỉ Hoàng Thiên còn là cự thú từ mấy kỷ nguyên trước, sợ rằng trên khắp Tiên Giang lục địa đồng loại của nó cũng không còn, vì vậy làm thế nào để kéo dài huyết mạch nhất định là một trong những khúc mắc trong lòng nó".
Cổ Gia Tần kiên nhẫn giải thích hết thảy mọi thứ cho Mạc Thiên Cơ.
"Thì ra là thế".
"Sư đệ chỉ giáo."
Mạc Thiên Cơ lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay nói với Cổ Gia Tần.
Thông qua những gì Cổ Gia Tần kể lại, coi như nàng đã được mở rộng tầm mắt, tăng thêm không ít tri thức.
Nhưng vào lúc này, gà mái cục cục đứng dậy.
Cổ Gia Tần thu hồi gà mái, ung dung cười nói: "Mỏi mắt mong chờ."
Nghe vậy.
Cặp mắt lớn của Hoàng Thiên gắt gao nhìn chằm chằm vào trứng gà.
"Tạch".
Một âm thanh nứt vỏ khe khẽ vang lên.
Sau đó bọn hắn nhìn thấy một con gà con có lông vũ chín màu thoát ra khỏi vỏ.
Mà trong nháy mắt nó phá vỡ vỏ trứng, Hoàng Thiên núp trong bóng tối lập tức mở to hai mắt.
Thân thể cao lớn cũng không nhịn được run rẩy.
Con gà con này...
Con gà con này vậy mà lại thật sự có huyết mạch Cửu Thiên Thần Phượng.
Quả là khiến người ta không thể tin được.
"Làm, làm thế nào ngươi làm được tất cả những việc này?"
Nội tâm tràn đầy kích động, hắn nôn nóng mở miệng hỏi.
"Nó được tạo ra như thế nào không quan trọng, quan trọng là ta đã tạo ra con gà con mang huyết mạch Cửu Thiên Thần Phượng ngay trước mặt ngươi. Ngươi có thể tin tưởng nếu như ta muốn tạo ra đời sau mang huyết mạch của ngươi thì cũng không khó."
Cổ Gia Tần thong thả nói.
"Nhưng mà trên thế giới này huyết mạch của tộc ta chỉ còn lại một mình ta, một mình ta thì làm sao kéo dài huyết mạch?"
Hoàng Thiên sốt ruột hỏi.
"Đơn giản, ta có thể lấy máu của ngươi làm ống nghiệm."
"Ống nghiệm?"
"Nói ngươi cũng không hiểu, ngươi chỉ cần biết ta có thể dễ dàng giúp ngươi kéo dài huyết mạch là được rồi."
Yết hầu to lớn của Hoàng Thiên giật giật, nó nuốt một ngụm nước bọt.
Tâm tình kích động đan xen với sự lo lắng và bất an.
Đúng vậy.
Có giống loài nào muốn bị diệt sạch trên thế gian này đâu chứ?
Huống chỉ nó còn là loài đã sống qua vô số kỷ nguyên, hơn nữa huyết mạch đã sớm có thần chí vô cùng hi hữu, có thể tưởng tượng nó mong muốn có huyết mạch đời sau đến cỡ nào.
Nó ngừng thở, đem ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Cổ Gia Tần hỏi: "Ngươi muốn ta làm gì?"
"Đương nhiên là cho ta sử dụng một cách vô điều kiện".
Cổ Gia Tần chậm rãi nói: "Ngoài ra cũng phải nói với ngươi một tiếng, sư tôn đáng kính của ta rất thích ăn món ăn dân dã, nếu sư tôn coi trọng thịt của ngươi, ngươi cũng phải dâng hiến thân thể của mình vô điều kiện cho sư tôn của ta ăn".
"Đương nhiên để báo đáp ta sẽ giúp ngươi kéo dài đời sau."
Nói xong Cổ Gia Tần tự tin ngẩng đầu lên.
Hắn thản nhiên nhìn thẳng vào hai mắt của Hoàng Thiên, lẳng lặng chờ đợi đáp án của nó.
Không gian rơi vào trầm mặc.
Chỉ còn lại hơi thở nặng nề của Hoàng Thiên.
Sau một hồi im lặng, rốt cuộc Hoàng Thiên cũng lên tiếng.
"Được."
"Ta đồng ý với ngươi, nhưng chuyện ngươi đã đáp ứng với ta thì ngươi nhất định phải làm."
Hoàng Thiên trịnh trọng nói.
"Nhất định".
Cổ Gia Tần gật đầu cười, sau đó nói tiếp: "Tu vi của ngươi bây giờ tương đối không ổn định, trước tiên hãy nghỉ ngơi một ngày để khôi phục thật tốt đi, ngày mai ta trở lại đón ngươi!"
"Được, không có vấn đề." Hoàng Thiên lên tiếng trả lời.
"Chúng ta đi thôi sư tỷ!" Cổ Gia Tần nhẹ giọng nói.
Mạc Thiên Cơ gật đầu, nàng nhìn về phía vị sư đệ này, ánh mắt tràn đầy thần thái khác thường.
Biểu hiện hôm nay của Cổ Gia Tần thật sự đã làm nàng nhìn với cặp mắt khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận