Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 830: Làm màu thất bại

Đúng lúc này một con muỗi vo ve bay qua khe đá đến trước mắt hắn, thình lình trừng mắt liếc hắn mắt một cái.
Cái liếc mắt này làm cho người đàn ông trực tiếp thét chói tai.
Đây là ánh mắt gì chứ?
Khinh thường?
Còn có vừa rồi, khí tức tỏa ra trên người nó là khí tức gì?
Hắn lại liếc mắt một cái nhìn lại, một con ve sâu đang kêu to bên cạnh bụi cỏ thật sự khiến cho hắn không thể nhìn thấu tu vi?
Bên kia, bảy con chó săn nhỏ đang chơi đùa, trên người phát ra uy áp vô hình, chỉ như vậy cũng làm cho hắn cảm thấy sâu không lường được.
Người đàn ông không tự chủ được mà lui vào sâu trong khe đá, lui đến mức không thể lui được nữa.
Cả người ướt đẫm mồ hôi, hàm răng cũng đang run lên.
"Trời ạ !"
"Làm sao đây, làm sao đây, rốt cuộc là ta đã tới nơi quỷ quái gì thế này!
"Mẹ ơi".
"Ta muốn về nhà!"
Hắn khóc. Cả người bị nỗi sợ hãi lan tràn.
Đúng lúc này, hắn phát hiện trong bóng tối hình như có một ánh mắt đang theo dõi hắn.
Nghiêng đầu vừa nhìn.
Hơn mười con kiến có đầu còn lớn hơn so với thân thể đang theo dõi hắn.
"Các huynh đệ, còn sống".
Con kiến cầm đầu nhấc chân lên, dường như nói ra một câu như vậy, sau đó hơn mười con kiến bò về phía hắn rồi vây quanh lại.
Buổi tối mùa hè vẫn mát mẻ như trước.
Chỉ là một con sâu nhỏ bị đám kiến như tằm ăn lên mà thôi, chẳng qua là chuyện rất bình thường.
Thiên Địa môn ở ngoài đảo.
Diệt Thế sờ sờ đỉnh đầu, lại ngửi ngửi, khi phát hiện là phân chim, hắn tức giận đưa tay lên lau sạch sẽ phân chim trên đầu.
"Đã qua vài ngày rồi, sao chín vị đại nhân kia vẫn còn chưa trở về?"
Diệt Thế thì thào tự nói.
Nhưng mà nhớ tới lời dặn dò của người đàn ông khi rời đi, hắn lại lần nữa bình tĩnh lại.
"Bình thường bế quan một lần đã là hơn mười năm, mới mấy ngày mà thôi, sao ta lại có thể không kiên nhẫn như vậy."
"Tiếp tục chờ!"
Nói xong, hắn nhắm lại đôi mắt một lần nữa.
Lần chờ đợi này đã là một tháng.
"Sao còn chưa trở về?"
"Sẽ không gặp phải chuyện không may chứ?"
Hắn giương giương đầu.
Nhớ tới thực lực của chín vị, hắn một lần nữa yên lòng, sau đó kiên định gật đầu.
"Tiếp tục chờ!"
Lại là ba tháng qua đi.
Diệt Thế lại một lần nữa mở mắt.
"Còn chưa trở về sao?"
"Nhưng mà cũng đã đợi ba tháng, đợi thêm một đoạn thời gian nữa cũng có sao đâu?"
"Tiếp tục chờ!"
Nói xong, hắn một lần nữa nhắm lại hai mắt.
Mà ở đảo Ám Ảnh.
Dịch Phong đang sống cuộc sống nhàn rỗi, nhìn thoáng qua chút khí vận của hắn, vỗ đùi ngồi dậy.
"Ổn thỏa".
Dịch Phong mua luôn truyền tống trận nối liền đảo Ám Ảnh và Thiên Địa môn ở cửa hàng trao đổi khí vận.
Suy nghĩ phải gấp rút truyền tống trở về.
Khi truyền tống, hắn cố ý thay một bộ đồ mới trông bình thường một chút.
Truyền tống trận khởi động, tầng mây ở khoảng không trên Thiên Địa môn bị phá vỡ.
Uy áp của hắn tràn đầy giáng xuống Thiên Địa môn.
"Mau nhìn kìa!"
"Là tiên sinh!"
"Tiên sinh đã trở lại".
"Bộ dáng của tiên sinh thật sự là sáng chói!"
"Đúng vậy, phá vỡ tầng mây, trực tiếp đi xuống, thủ đoạn như vậy quả thực coi quy luật trời đất giống như không có!"
Một bộ phận người ở trên đảo không lâu thấy thế, nhất thời kích động kinh hô!
"Ngươi kích động cái gì, kích động cái gì chứ?"
Ổ bên cạnh, mấy ông lão vây xung quanh đang cùng nhau chơi cờ trừng mắt nhìn mấy người trẻ tuổi này, nặng nề quát: "Coi bộ dạng chưa thấy qua việc đời của các ngươi, chuyện này cũng đâu phải chuyện lớn gì?"
"Đúng vậy, nếu trước đây loại chuyện này xảy ra nhiều trên người mình thì không phải rất bình thường sao?"
"Coi bộ dạng kích động gào to của các ngươi."
"Các chàng trai, đừng trách chúng ta không nói cho các ngươi, ở thành Bình Giang cùng Thiên Địa môn này thời gian lâu một chút, các ngươi sẽ hiểu được, tất cả những thứ trước đây không thể tưởng tượng nổi sẽ xảy ra trên người mình, đều là bình thường".
"Đúng, ở lại lâu, cho dù vào một ngày nhìn thấy tiên sinh xé trời thành hai nửa cũng chắc chắn không gào to, đó cũng có thể chỉ là tiên sinh lại vừa làm mất túi tiền mà thôi".
Vài ông lão răn dạy.
Nói xong lại quay đầu lại đánh cờ.
"Chiếu tướng!"
"Này, không được không được, đi lại một nước đi lại một nước."
"Lão già đáng chết, ngươi có biết xấu hổ hay không?"
Còn những bà lão khác bên cạnh mấy ông lão, cần bán đậu hũ thì bán đậu hũ, bán ba ba thì bán ba ba, đối với tất cả những gì xảy ra trên bầu trời, mặt không chút thay đổi.
Nhìn thêm thì cũng chỉ thấy nhiều không trách.
"Cái gì".
Trên bầu trời, Dịch Phong uy phong lẫm liệt mắng to một câu.
Đám ông lão bà lão Thiên Địa môn này đầu thiếu gân hay sao?
Hắn giáng xuống phong cách lớn như vậy, lại có thể không có chút phản ứng nào?
Tốt xấu gì các ngươi cũng lại đây yết kiến thần tiên giáng xuống chứ.
Nếu không thì các ngươi cũng phải kinh hô một vài tiếng đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận