Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2001: Sống sót sau tai nạn (1)

Loại bình tĩnh kỳ lạ này, bây giờ nhìn thấy thật sự là quá quỷ dị rồi!
Một người phàm, không thể nào làm được đến bước này.
Trừ phi…
“Lộp bộp!”
Dường như Trần Vũ Hân ý thức được cái gì, đột nhiên trong lòng trầm xuống.
Nhanh chóng nhìn kỹ lại lần nữa.
Dịch Phong yên tĩnh ngồi đó, đôi mắt không một gợn sóng giống như giếng cổ, khi hắn chậm rãi ngước mắt lên mới xuất hiện một chút ánh sao, vượt qua tất cả ánh sáng của mặt trăng mà người đời từng nhìn thấy, trong ánh mắt giống như ẩn chứa bầu trời đầy sao…
Khoảnh khắc này.
Áp lực của trời đất nghiêng đổ quét qua con phố dài, Trần Vũ Hân kinh ngạc mở to đôi mắt!
“Ngươi”.
“Hóa ra là ngươi!?”
Chấn kinh.
Hoàn toàn chấn kinh!
Phát giác ra chân tướng đáng sợ, vị đại tiểu thư này kinh ngạc đến câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được!
Nhìn vào đôi mắt đầy ánh sao của Dịch Phong, hình như Trần Vũ Hân nhìn thấy được một sự tồn tại còn đáng sợ hơn so với lời đồn, chỉ là một ánh mắt, đã khiến cho cả người nàng ta run rẩy, sắc mặt trắng như tờ giấy!
Trần Vũ Hân vạn lần không ngờ được.
Thư sinh yếu ớt trong mắt của mình, thế mà lại là sự tồn tại đáng sợ như thế, căn bản không có bất kỳ hành động nào, đã đủ khiến cho nàng ta không còn một chút sức phản kháng, đến đứng người dậy cũng không làm được.
Cảnh giới Vũ Linh, ở trước mặt người này chẳng qua cũng chỉ là sâu kiến.
Điều này quá đáng sợ rồi!
Người này…
Rốt cuộc là sự tồn tại có cảnh giới như thế nào? Lẽ nào là Vũ Hoàng?!
Trần Vũ Hân căn bản không dám tiếp tục nghĩ, trong đầu bắt đầu vang lên ong ong.
Chỉ lóe lên hình ảnh những gì mình đã nói đã làm, cùng với những lời nói mà bản thân đã nói lúc trước, hàng ngàn lần hối hận giống như dòng sông dâng lên trong lòng.
Đôi mắt đầy sao đó.
Trần Vũ Hân không dám nhìn thẳng nữa, thậm chí đến liếc nhìn cũng không còn dũng khí nữa, cứ ngây ngốc như thế ngồi nguyên tại chỗ, hô hấp cũng gần như dừng lại!
Cô nương ở trước mắt đờ người ra.
Cuối cùng dưới gốc cây hòe già cũng hồi phục lại vẻ thanh tĩnh, Dịch Phong không còn để ý đến nữa, giống như lúc ban đầu mới gặp mặt, tiếp tục rót trà tự uống, hưởng thụ sự yên lành nên có.
Uống xong mấy chén trà.
Hắn thu dọn đồ uống trà chậm rãi đứng dậy, tự nhiên bước đi.
Bóng lưng bạch y đi xa, thanh âm lãnh đạm vang lên.
“Có lẽ mấy đứa trẻ đã đến học đường, ta đi dạy học trước, nên không bồi cô nương thêm nữa.”
“Sau bài học này, cô nương rời đi đi.”
Giọng nói nhẹ nhàng, giống như tiếng chuông buổi sớm.
Dường như đột nhiên Trần Vũ Hân thanh tỉnh, sự hoảng loạn trong lòng cũng giảm đi không ít, chỉ là vẫn như trước không động đậy được, đến lời nói cũng không nói ra được một câu, giống như là bị khóa ở giữa đất trời, trong lòng nổi lên một tầng hối hận cả đời khó quên.
Ngồi đơ ra hồi lâu, đôi mắt ngây ngốc.
Sau khi qua nửa canh giờ.
Trưởng trấn, lão tộc trưởng cùng với một đám hộ vệ đi đến đây.
Nhìn thấy đại tiểu thư vẻ mặt lạnh lùng ngồi một mình, còn tưởng rằng đại tiểu thư trong lòng bất mãn, sợ đến không đúng lúc hai người do dự một lúc, chỉ đành phải cứng đầu hay tay cầm danh sách đưa lên.
“Khởi bẩm đại tiểu thư.”
“Đây là danh sách tham quân của trấn Thanh Hà chúng ta, đều là tránh đinh phù hợp độ tuổi, xin mời đại tiểu thư xem qua.”
Hai người thấp thỏm chờ đợi mấy giây, từ đầu đến cuối không có bất kỳ tiếng động nào.
Bọn họ cúi đầu yên lặng nhìn nhau, trong mắt tràn ngập áp lực, căn bản không hiểu rõ tính khí của vị tiểu thư này, cũng không dám tự ý đứng dậy, chỉ có thể cúi người đứng đợi.
Đợi mấy giây, vẫn là không thấy bất kỳ tiếng động nào.
Ánh mắt hai người lộ ra vẻ hoài nghi, đúng thật là trong lòng rất khổ, đối với tính cách quái dị của vị đại tiểu thư này là tức giận nhưng không dám nói.
Các hộ vệ thấy như thế, rất có ánh mắt đi lên phía trước hành lễ xin mệnh lệnh.
“Tiểu thư.”
“Người vừa rồi, có cần chúng ta bắt về không? Bất luận hắn có tình nguyện hay không, chỉ cần tiểu thư lên tiếng hạ lệnh, chúng ta nhất định sẽ trói hắn về Nghiệp Thành!”
Nói ra mấy lời nịnh nọt, các thị vệ yên lặng hành lễ, dù sao bọn họ không được coi là người ngoài, càng hiểu tâm tư của tiểu thư hơn, tự nhận kỹ năng nịnh nọt cũng là lên trên được mặt bàn, trong mắt nhàn nhàn bộc lộ vẻ chờ đợi.
Nhưng mà đợi một lúc lâu.
Trần Vũ Hân vẫn là không có phản ứng gì.
Lần này, các hộ vệ cũng nhìn nhau với ánh mắt nghi hoặc, không biết vì sao, vốn dĩ cho rằng hành động của bản thân đã cẩn thận từng chút một, nhưng bây giờ xem ra vẫn là khó mà nắm bắt được, tiểu thư đúng thật là cao thâm khó lường.
Một đám người hành lễ đứng đợi ở đó, cảnh tượng rất ngượng ngùng, đều là một bộ dáng vẻ thần sắc tôn kính, căn bản không dám nói nhiều thêm một lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận