Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1027: Chẳng lẽ lão tổ bị xuống đất ăn tỏi rồi? (1)

Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không phải nói Thánh Sơn Địa Cung gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu sao?
Tại sao trong nháy mắt Dịch Phong đã từ điểm xuất phát đến điểm kết thúc?
Đột nhiên lại không linh nghiệm?
Những năm trước, cho dù là người đầu tiên thông qua cửa ải thứ nhất, không tốn một tháng cũng phải hai mươi ngày, Dịch Phong thì ngược lại, chỉ trong một cái nháy mắt?
Hai người nhớ tới lời nói lúc trước, nhất thời trên mặt có cảm giác nóng bỏng.
Nhưng đây không phải điều làm cho hai người kinh hãi nhất, điều khiến bọn hắn không hiểu được nhất chính là, không phải lão tổ tự mình thủ quan sao?
Dịch Phong lướt qua hắn mà không hề dừng lại chút nào?
Trên mặt hai người tràn ngập dấu chấm hỏi.
Đang lúc hai người còn bận sững sờ, La Nguyên tựa hồ phát hiện ra cái gì đó, lại một lần nữa kinh hô thành tiếng.
"Mau nhìn kìa".
"Ấn ký của lão tổ đã trở nên yếu đi".
La nguyên nhịn không được kinh hô.
Vương Y Vận nhìn lại, cũng kinh hãi vô cùng.
Quả nhiên.
Ấn ký điểm sáng đại biểu cho Đặng Triêu vừa rồi còn bình thường, thoáng cái đã yếu đi rất nhiều, chập chờn giống như sắp tắt.
Bởi vì bản thân Tinh Hà Đồ có ràng buộc sâu sắc với Thánh Sơn Địa Cung, bởi vậy mức độ mạnh yếu của chấm sáng trên Tỉnh Hà Đồ có thể chỉ ra trạng thái sinh mệnh của mỗi một người trong Thánh Sơn Địa Cung "Chẳng... chẳng lẽ lão tổ đã bị giết trong một chiêu?"
La Nguyên run rẩy hỏi.
Nghe vậy, trong lòng Vương Y Vận cũng lộp bộp một tiếng.
Cũng may, ấn kí đại biểu cho lão tổ Đặng Triêu tuy rằng đích thật đã yếu đi rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không tiêu tán.
Thấy điều này.
Hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?"
La Nguyên lại hỏi.
"Nhìn ấn ký của lão tổ là biết tất nhiên đã xuất hiện biến cỡ nào đó, ngươi ở chỗ này trông chừng cho kỹ, ta đi thông báo cho Tằng Hiền lão tổ".
Vương Y Vận lập tức ra quyết định.
Lúc này hai người chia nhau làm việc.
Cùng lúc đó, ở cuối cửa ải thứ nhất, lão tổ Đặng Triêu cứ thế té xỉu tại chỗ.
Lúc Dịch Phong đi qua còn không sao.
Thế nhưng khí lưu phía sau mà hắn và Mạn Mạn đi qua tạo ra đã trực tiếp đánh lão tổ Đặng Triêu ngất xỉu.
Đáng lẽ Đặng Triêu thân là Chân Tiên tầng mười ba, coi như một cao thủ rất mạnh mẽ, không đến mức bị một làn gió khiến cho biến thành như vậy.
Nhưng mà.
Khi tốc độ đạt tới một mức nhất định, cho dù là một dòng khí lưu đơn giản cũng sẽ biến đổi về chất.
Đương nhiên.
Cũng chỉ có thể trách vị lão tổ này đen đủi.
Thông đạo tuy nói là thông đạo, kỳ thực là một không gian rất lớn, chỗ Đặng Triêu trấn giữ là con đường tất yếu mọi người phải đi qua để tới đích.
Có điều.
Những đệ tử khác đều không bị khí lưu ảnh hưởng, chỉ có vị lão tổ này.
Đồng thời, Dịch Phong đã tiến vào cửa ải thứ hai.
Dịch Phong vốn tưởng rằng cửa ải thứ hai cũng có thể trực tiếp cưỡi Mạn Mạn đến đích, nhưng đến nơi này mới phát hiện cửa ải thứ hai không phải là con đường thẳng tắp, mà uốn lượn quanh co giống như mê cung.
Với tốc độ của Mạn Mạn, Dịch Phong thật sự sợ nó không kịp rẽ, sau đó đâm đầu vào tường mà chết.
Cho nên Dịch Phong không lựa chọn cưỡi Mạn Mạn, mà lấy ra thanh phi kiếm hệ thống đã từng đưa cho hắn.
Thận trọng.
Phi hành dán sát mặt đất trong thông đạo âm u, thỉnh thoảng có động tĩnh truyền đến làm cho người ta sỗn tóc gáy.
Bàn tay Dịch Phong vung lên.
Rút ra một cái chảo.
Cái chảo này do hắn tự tay chế tạo khi ở thành Bình Giang, trọng lượng và vật liệu đều là hắn cố ý bỏ công lựa chọn.
Tóm lại dùng cái chảo này, Dịch Phong cảm thấy so với cầm đao cầm kiếm còn vừa tay hơn.
Không chỉ có thể công kích khi gặp nguy hiểm, đụng phải phi tiêu ám khí gì đó thì còn có thể làm lá chắn.
"Hả?"
Đúng lúc này, Dịch Phong phát hiện một cái tổ ở cách đó không xa.
Trong tổ.
Có một quả trứng khổng lồ, trông giống như một quả bóng đá lớn.
Nhất thời Dịch Phong thấy phát thèm.
Từ sau khi tới tiên giới, hắn chưa từng được ăn trứng.
Hơn nữa Dịch Phong chưa thể không cần ăn uống mà vẫn sống được, từ khi đại hội bắt đầu đến bây giờ, đã mấy canh giờ hắn không được ăn rồi.
Lại liếc mắt nhìn cái chảo trong tay.
Quả thực quá hợp lý, không chê vào đâu được!
Dịch Phong bận bịu chuẩn bị một phen, lấy từ nhẫn trữ vật mấy cây củi, dùng hai tảng đá kê chảo lên cao, sau đó đốt lửa.
Tiếp theo đổ dầu vào chảo nóng.
Sau đó lại nhẹ nhàng đập trứng vào tảng đá bên cạnh, vỏ trứng vang lên thanh âm vỡ vụn, lòng trắng và lòng đỏ trứng trượt xuống, vừa vặn trải đầy chảo.
Dịch Phong rắc đều muối lên, tay cầm chảo lại lật qua lật lại, lúc này món trứng rán đã được hắn nấu xong.
"Thơm quá!"
Dịch Phong lấy ra một đĩa đậu phộng, một chút thịt bò khô, hai lạng rượu, tựa vào bên tường hưởng thụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận