Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1970: Chẳng qua chỉ là tu sĩ phàm tinh (1)

“Sợ bóng sợ gió một trận...”
Nhóm người càng nói càng hăng, sắc mặt tràn ngập vẻ hiểu ra.
Dần dần, dường như lại khôi phục vài phần tự tin.
Dịch Phong càng nghe càng hồ đồ.
Nói chưa được mấy câu, thế mà mình bị hạ vai vế, trở thành hậu nhân của lão Quách một cách kỳ lạ khó hiểu, bọn hắn lại nói chắc như đinh đóng cột, cứ như thật sự có chuyện đó vậy.
Bịa chuyện cũng có thể bịa giống thật như thế sao?
Mẹ nó thật đúng là một nhóm kỳ diệu!
Dịch Phong còn chưa lên tiếng, người dẫn đầu đứng đối diện đã khinh thường phất tay áo!
“Hừ.”
“Ta còn tưởng là nhân vật lớn gì, thì ra chỉ là vãn bối.”
“Quách Kiếm Nam quả thật không bằng năm xưa, tu vi khó trở về thời đỉnh cao thì cũng thôi, vậy mà lại dùng tính mạng của vãn bối giữ chân chúng ta, mưu kế vụng về bỉ ổi như vậy đúng là quá trơ trẽn, quả nhiên ông ta đã sa vào ma đạo!”
“Kiếm tôn vô địch đã thành quá khứ, thế gian này chỉ còn Quách ma đầu!”
Nói đoạn, sắc mặt người kia nghiêm túc nghiêng mặt ra lệnh.
“Chư vị!”
“Đây là kế điệu hổ ly sơn, chúng ta không thể làm lỡ thời gian nữa! Không cần để ý loại kiến hôi này, tùy tiện để một người lại xử lý là được rồi, nhanh chóng truy sát Quách ma đầu, tuyệt đối không thể để ông ta cứu Thụ ma!”
“Nếu hai tên ma đầu kia chạy thoát, chúng ta phải ăn nói với đảo chủ thế nào!”
Trầm giọng lên tiếng, mọi người đồng loạt đáp lời.
“Trần lão nói phải!”
Một người trong đó bước lên trước, ánh mắt lộ vẻ kiêu ngạo ôm quyền nhận lệnh.
“Trần lão, ngài và chư vị đồng liêu đi bắt Quách lão ma đi, con kiến này, một mình tại hạ đã đủ giết chết!”
Ông lão dẫn đầu nghe vậy gật đầu.
“Ừm.”
“Tuy tu vi ngươi hơi yếu, nhưng cũng đủ để giết tên này!”
Vài câu vội vã, chưa từng xem Dịch Phong ra gì, đám người này đều mang theo vẻ cao ngạo, chỉ có chiến ý muốn bắt Quách Kiếm Nam, ông lão ở lại sắc mặt trầm ổn, đi thẳng về phía Dịch Phong.
Thấy vậy, mọi người bèn xoay người muốn rời đi.
Ai biết vẫn chưa xuất phát, sau lưng đã truyền đến tiếng nổ vang!
“Ầm!”
Tiếng nổ trầm đục, làn sóng cuồn cuộn bốc lên!
Luồng hơi khủng khiếp thổi đến sau lưng, khiến mọi người kinh ngạc dừng bước ngay tại chỗ!
Không thể nào...
Lão Lý sao lại có uy thế mãnh liệt như vậy?
Chờ khi mọi người xoay lại.
Chỉ thấy dưới đất đã có một vũng máu, chỉ mỗi Dịch Phong yên tĩnh đứng chỗ cũ, ông lão vừa nãy bước ra ngoài đã sớm hóa thành thịt vụn nát bươm!
Lập tức, tất cả mọi người hoảng hốt trợn to đôi mắt!
“A…”
“Không thể nào!”
Ngay cả các lão dẫn đầu vốn đã khôi phục vẻ bình tĩnh, sắc mặt bỗng dưng trở nên nghiêm nghị!
Lại lần nữa đánh giá Dịch Phong.
Mắt thấy người trẻ tuổi này không nhiễm bụi trần, hoàn toàn không giống kẻ vừa ra tay, dường như không tốn chút sức đã giết chết một vị trưởng lão, tu vi thật sự không tầm thường.
Đối diện với đám người nhìn chằm chằm, Dịch Phong lại bình tĩnh lên tiếng.
“Ta nói rồi, đối thủ của các ngươi là ta.”
Giọng nói quen thuộc lần nữa vang lên, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt, như thể có một luồng uy thế khủng khiếp ập đến, khiến bìa rừng cực kì tĩnh lặng!
Giờ phút này.
Sắc mặt các lão dẫn đầu càng thêm u ám, cất giọng lên tiếng cũng lạnh lẽo hơn nhiều.
“Không ngờ, lão phu đã nhìn nhầm.”
“Chẳng trách Quách lão ma để ngươi ở lại, thì ra ngươi có tu vi như thế, rõ ràng không phải hạng tầm thường, lại dùng danh xưng tu sĩ phàm tinh ra vẻ yếu đuối, thật đúng là lòng dạ không cạn!”
Câu này dường như là nghiến răng nghiến lợi.
Sắc mặt mọi người hiện lên sát ý, như thể đã bị mắc bẫy, đột nhiên thẹn quá hóa giận!
Trần đời này cũng không còn ai nữa.
Người không biết còn tưởng bọn hắn bị uất ức lắm.
Dịch Phong càng nghe càng buồn bực, thuận miệng tuyên chiến.
“Đừng nói nhảm nữa, đến đây đi.”
Giọng điệu tùy ý, các lão dẫn đầu nghe mà bốc lửa giận, có điều ông ta không phải hạng tầm thường, không đến mức mụ mị đầu óc, chỉ cắn răng gật đầu bật cười thành tiếng.
“Tốt, tốt.”
“Xem ra ngươi thật sự chẳng coi chúng ta ra gì, thật sự là hậu sinh khả úy!”
Giữa lúc nói chuyện, ông ta âm thầm truyền âm cho mọi người.
“Chư vị!”
“Tu vi người này cao thâm, chúng ta tuyệt đối không thể sơ suất! Lát nữa nhất định phải dốc hết sức, cùng nhau giết chết hắn, sau đó mới truy sát Quách lão ma!”
“Trận chiến này cực kì hung hiểm, không thể giữ lại chút gì!”
Đám người này làm việc với nhau nhiều năm, có thể nói là vô cùng ăn ý.
Chỉ giao lưu ánh mắt thôi, đã hiểu rõ tâm tư của nhau, bắt đầu âm thầm vận chuyển tu vi, rút ra các loại pháp bảo, lần lượt tung ra con át chủ bài khủng khiếp!
Nhất thời.
Sức lực hoang cổ đáng sợ như cơn lũ ập đến, ngay cả ánh trăng trên trời, cũng bị những tầng mây cuồn cuộn che lấp, trời đất biến sắc trăng sao không còn ánh sáng!
Dưới đất bắt đầu rung chuyển, không khí lạnh lẽo như băng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận