Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 763: Phải tiếp tục sống sót (2)

Cung Thần bình tĩnh gật đầu: "Nếu như chủ thượng ở đây, có thể sẽ thưởng cho ngươi mấy quả nho." Hắn vừa nói tay vừa chỉ về phía hậu viện: "Những rau quả trái cây kia cũng không phải là rau quả bình thường. Chỉ cần một quả nho, vết thương trên người ngươi không chỉ có thể được chữa lành hết, mà còn khiến tu vi đột phá bình cảnh!"
Khương Chí nghe vậy càng cảm thấy kinh ngạc, chuyện này...
Nàng chưa từng nghe qua có một người tồn tại mà lợi hại như thế! Người cũng tốt, nho cũng vậy cả cái thế giới này nữa.
Chỉ tiện tay trồng ra một quả nho, cũng có thể vượt qua đỉnh cấp tiên hoàn của tiên giới!
Có thể trị lành những vết thương trên thân thể do bị đảo Ám Ảnh ăn mòn, đồng thời có thể đột phá tu vi bình cảnh.
Ổ Tiên giới, mỗi cái bình cảnh phía trên Thiên Tiên đều rất khó vượt qua.
Phía trên Huyền Tiên, mỗi một cửa thì độ khó lại tăng thêm, cũng càng ngày càng khó đột phá bình cảnh!
Quả thực quá khủng bố...
Trong khi hai người đang nói chuyện, một người vác cuốc tử trong viện đi ra, nhìn thấy Cung Thần và Khương Chí thì lên tiếng chào hỏi.
"Lão Cung, ngươi lại thay chủ thượng tìm được người có tu vi Luân Hồi cảnh trở lên rồi sao, chủ thượng trở về nhất định sẽ khen thưởng, chúc mừng nha!"
"Không phải sao, không biết có phải là lại sắp đột phá rồi hay không" Một người nữ tử lớn tuổi mập mạp ở bên cạnh xách theo cái rổ đi tới cũng cười phụ họa nói: "Lão Cung đúng là may mắn nha, được nhận một công việc béo bở như thế".
"Không giống như bọn ta, chỉ có thể cuốc đất nhổ cỏ, làm một số việc hái quả hái rau bình thường".
Cung Thần cũng cười theo, nhìn hai người rời khỏi, sau đó quay đầu nhìn về phía Khương Chí: "Chủ thượng không ở đây, ta cũng không có lá gan ngắt trái cây ở hậu viện cho ngươi. Ngươi cứ ở chỗ này lâu thêm một chút đi thì vết thương trên người ngươi có thể lành lại".
"Sau khi chữa trị xong rồi, ngươi phải rời đi. Trước khi chủ thượng quay về, ngươi không thể ở lại đây quá lâu".
"Vâng vâng" Giờ phút này không phải chỉ có đầu lưỡi của Khương Chí run lên mà ngay cả trái tim cũng đang run lẩy bẩy.
Bởi vì luống cuống, bởi vì thấp thỏm cũng có một phần là vì kích động.
Cung Thần tiếp tục nói: "Đợi chủ thượng trở về, ta sẽ báo tin cho ngươi, đến lúc đó ngươi tự mình tới gặp mặt chủ thượng".
"Nếu như chủ thượng đồng ý, vậy thì ngươi có thể ở lại đây rồi."
Nghe vậy, Khương Chí không nhịn được dò hỏi: "Không biết lúc nào chủ thượng mới trở về?"
Nàng không muốn ở bên ngoài lâu thêm một giây nào nữa.
"Không ai biết cả" Cung Thần thấy Khương Chí hỏi như thế này, có chút không hài lòng: "Tung tích của chủ thượng sao lại có thể dễ dàng để người ngoài biết được?"
"Vâng" Khương Chí nhanh chóng cúi đầu nhận sai: "Là vãn bối mạo muội, xin tiền bối tha tội!"
"Thôi" Cung Thần khoát khoát tay: "Đến lúc đó thì ngươi chờ tin tức của ta, nhưng trong lúc chờ đợi ngươi đừng chết ở trên đảo Ám Ảnh này là được".
"Tiền bối yên tâm, trước khi chủ thượng trở về, ta nhất định sẽ sống sót." Khương Chí kiên quyết trả lời.
Lần này, nàng không chỉ gặp được hi vọng có thể giúp nàng rời khỏi nơi này, mà còn là may mắn lớn trong toàn bộ quá trình tu tiên của nàng!
Cho dù như thế nào, nàng cũng phải bắt lấy cho bằng được.
Ở trên đường trở về, trong đầu Dịch Phong vẫn luôn suy nghĩ chuyện mang người qua đây.
Một là nhiều người thi đấu như vậy, mình là Nhân Tiên cấp thấp nhất. Cái nơi quỷ quái như Đảo Ám Ảnh không thể sử dụng tu vi thì còn đỡ. Hắn có đầy đủ sức mạnh và năng lực sinh tồn trong thiên nhiên hoang dã.
Cho dù những nhân vật lớn kia có lợi hại hơn đi chăng nữa, hổ xuống đồng bằng cũng chỉ có thể bị hắn lấn áp.
Nhưng ở bên ngoài thì không giống như vậy, tất cả mọi người đều có thể sử dụng tu vi, không chỉ có tranh đoạt mà còn phải cướp.
Trong mấy ngàn người thì hắn là người yếu nhất.
Ai biết được lỡ không cẩn thận thì xong đời.
Phần thưởng cái gì đó chỉ là thứ yếu, cái mạng nhỏ quan trọng hơn.
Đương nhiên, nếu như có thể lặng lẽ mang theo một người Luân Hồi cảnh, không khác với tu vi của phong chủ Nhật Nguyệt tông là mấy vậy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, nhưng muốn chọn ra người đứng thứ nhất ở trong một đám đệ tử không đơn giản giống như lấy đồ vật ở trong túi đâu.
Còn nữa... Có vẻ Quách Thế Kiệt kia không phải là người hiền lành gì, mình đã chọc đến hắn, bị hắn để mắt tới rồi.
Hắn ta nhất định sẽ tìm cơ hội chỉnh mình.
Trước đó hắn cảm nhận được rất rõ ràng sát ý của Quách Thế Kiệt đối với hắn.
Sau khi suy nghĩ một phen, Dịch Phong vẫn giữ vững ý kiến của mình.
Quay lại đảo Ám Ảnh, mang người tới làm trợ thủ.
Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, ra tay sau thì gặp nạn.
Đương nhiên, còn có thể thuận tiện thử nghiệm cái hệ thống thường xuyên lừa gạt hắn này có đáng tin hay không đáng tin.
Lỡ như chỉ có thể truyền tống một mình mà không thể dẫn theo người ra ngoài thì sao.
Vậy sau này hắn làm người ở bên ngoài, cái đuôi không thể vềnh lên quá cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận