Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 382: Rốt cuộc hắn là ai? (2)

Còn có lúc trước nàng ở trong sơn động, rõ ràng cảm nhận có mấy con yêu thú chạm mặt Dịch Phong, mấy con yêu thú kia chợt mất đi khí tức không nói, Dịch Phong còn bình yên vô sự trở về.
Nghĩ theo cách này.
Thật có vẻ như khả năng Dịch Phong chính là vị cao thủ thần bí đó càng ngày càng lớn.
Nàng không nhịn được vụt lên không, bay ngược về chỗ Dịch Phong đang ở, rõ ràng bây giờ nàng rất muốn xác minh chuyện này.
Dọc đường.
Nàng hoàn toàn không dừng lại, hóa thành một luồng ánh sáng ở giữa không trung.
Rất nhanh.
Nàng cũng đã trở lại ngọn núi nơi Dịch Phong đang ở.
Nhưng còn chưa hoàn toàn đến gần thì đột nhiên nghe thấy một giọng gào thét thảm thiết vọng từ trong núi ra.
"Ấy ấy, cứu mạng!"
"Ta sợ quá !"
Theo tiếng kêu thảm thiết truyền tới, Vân Yêu Yêu thấy Dịch Phong đang nhảy tưng tưng cả lên.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Vân Yêu Yêu vội vàng bay tới hỏi.
"Oa, đại tỷ, cuối cùng ngươi cũng về rồi."
Mà thấy Vân Yêu Yêu chạy về, Dịch Phong giống như thấy được đại cứu tinh, vọt tới, miệng hốt hoảng hô: "Õ đó có một con sâu róm to lắm luôn ấy!"
"Sâu róm?"
Vân Yêu Yêu đột nhiên cau mày.
"Ừ ừ, ta sợ chết mất".
Dịch Phong mặt đầy hốt hoảng nói, đồng thời trốn sau lưng Vân Yêu Yêu.
Vân Yêu Yêu không nói nên lời, bàn tay vung lên, khắp một khu vực nhỏ bị san bằng.
"Chà chà!"
"Lợi hại."
"Cuối cùng cũng giải quyết được rồi."
Thấy vậy, Dịch Phong mới bước ra từ sau lưng Vân Yêu Yêu, lau mồ hôi lạnh, vẫn còn sợ hãi nói.
Nhìn dáng vẻ này của Dịch Phong, mặt Vân Yêu Yêu không biết nên biểu cảm thế nào cho phải.
Đồng thời tự giễu trong lòng.
Tiểu tử mà bị một con sâu róm dọa cho sợ đến như vậy, thế mà nàng lại nghĩ rằng hắn là vị cao thủ thần bí một kiếm giết chết Ngưu Ma.
Đúng là nực cười!
Nàng lắc đầu một cái rồi nhìn về phía Dịch Phong dò hỏi: "Đúng rồi, lúc trước ở trong sơn động ngươi có phát hiện ra điều gì bất thường không?"
"Bất thường?" Dịch Phong lắc đầu.
"Hay là, ngươi đã gặp ai chưa?" Vân Yêu Yêu hỏi lại.
"Cũng không có!" Dịch Phong lại lắc đầu.
Nghe thấy vậy, Vân Yêu Yêu không nhịn được xoa xoa thái dương, liếc nhìn Dịch Phong hỏi một câu: "Ngươi thật sự là phàm nhân, không phải người tu luyện sao?"
"Nếu không thì sao?" Dịch Phong liếc nàng một cái.
Nữ nhân này quả thật chẳng có ý tứ gì cả, sao lại khơi dậy nỗi đau của người ta thế.
"Được rồi".
Vân Yêu Yêu lắc đầu, biết rằng nếu thảo luận chuyện này với một phàm nhân như Dịch Phong thì sẽ chẳng có kết quả gì.
Nam nhân bí ẩn này thực sự là ai.
Sau này nàng sẽ từ từ điều tra.
Dĩ nhiên cũng có thể do nàng suy nghĩ quá nhiều, người bí ẩn này chỉ tình cờ xuất hiện ở gần hang động, mà nàng cũng không cần quan tâm đến chuyện đó.
"Được rồi, bây giờ ta đưa ngươi xuống núi!"
Vân Yêu Yêu vừa nói vừa nắm lấy cánh tay của Dịch Phong bay lên trời.
"Không phải ngươi muốn tới cái di tích tiên nhân gì đó sao?"
Dịch Phong hỏi Vân Yêu Yêu ở giữa không trung.
Vân Yêu Yêu nói: "Ta không biết khi nào thì di tích đó mới mở ra, vì vậy đưa ngươi trở về rồi ta tới vẫn kịp".
"Ô, được, nhưng đừng quên là ngươi nợ tiền ta" Dịch Phong nói thêm.
Nghe thấy vậy thì khuôn mặt xinh đẹp của Vân Yêu Yêu tối đen lại.
"Không nói nữa, không nói tới nữa, ngươi nhớ là được rồi." Dịch Phong cười cười nói.
"Đúng rồi, di tích tiên nhân này là do tiên nhân để lại sao?"
"Ù! Vân Yêu Yêu gật đầu.
"Chắc là trong đó có nhiều đồ tốt lắm!" Dịch Phong lại hỏi.
"Đúng vậy."
Vân Yêu Yêu giải thích: "Chỉ là khi chúng ta đã đến cảnh giới như này, cơ duyên đó cũng không có tác dụng gì nữa rồi. Lần này tới, là bởi vì có thể vị đó đã lưu lại tiên khí trong di tích đó".
"Tiên khí?"
"Đúng vậy, có thể chủ nhân của di tích này - tiên nhân Lý Dương đã du hành đến thế giới bằng con đường thành Tiên khi nó chưa bị đứt đoạn, nghe nói trong tay hắn ta có một món tiên khí gọi là Hồn Thiên Bi. Thứ này được cho là có thể trấn áp được tiên nhân, giết chết được thần linh và ma quỷ, mà có khi những phù văn để lại trên đó ghi lại một số tiên pháp."
"Ô" Dịch Phong gật đầu.
Vân Yêu Yêu hơi bất ngờ trước phản ứng của Dịch Phong, sau khi nhìn Dịch Phong, kinh ngạc hỏi: "Ngươi không có hứng thú hay khao khát sức mạnh của tiên khí Hồn Thiên Bi này sao?"
"Ừm ".
Dịch Phong gãi gãi đầu, nghiêm túc nói: "Ta thật sự không có hứng thú, cũng không khao khát".
Nghe vậy, khóe miệng Vân Yêu Yêu không khỏi giật giật.
Tốc độ bay của hai người bọn họ vô cùng nhanh, liên tiếp bay qua vô số ngọn núi lớn.
Nhưng ngay lúc này đột nhiên một âm thanh kỳ lạ vang lên trong toàn bộ hàng trăm ngàn ngọn núi trước mặt.
"Bùm!"
Âm thanh vang lên như một tiếng chuông lớn khiến cho màng nhĩ của con người như sắp bị rách ra.
Đồng thời, vô số quái vật bên trong toàn bộ trăm ngàn ngọn núi lớn cũng vô cùng hỗn loạn bay ra.
Ngay lúc đó, một ánh sáng màu vàng đột nhiên tỏa ra từ trên trời, lan ra khắp bốn phía, lập tức bao phủ toàn bộ trăm ngàn ngọn núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận