Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 353: Không cho ngươi nghe

Nếu người này thật sự là cao nhân gì thì còn có thể hiểu được, nhưng hắn lại là một người phàm...
Hơn nữa nàng đã nói là sẽ rời đi, vậy mà hắn cũng không thèm đuổi theo nàng.
Chẳng lẽ tên phàm nhân này còn quan trọng hơn nàng sao?
Trong lúc nhất thời.
Nàng càng nghĩ càng giận.
"Được, Hoang Vô Kính, lão nương không bao giờ tìm đến ngươi nữa.
Nhìn thấy Hoang Vô Kính trong viện hoàn toàn chẳng coi nàng ra gì, nàng dậm chân, phẫn nộ rời khỏi đó.
Đúng lúc này, tiếng đàn trong viện từ từ vang lên...
Mộng Ly Tiên - người đang giận dữ rời đi, bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng đàn.
"Đây là... ?"
"Đây là 'sức mạnh đại đạo' ư?"
Nàng trừng lớn mắt, cả người không khỏi run rẩy bẩy.
Trong mắt lóe lên vẻ không thể tin được.
Mộng Ly Tiên nàng nổi danh bằng kỹ năng chơi đàn ở vùng đất hỗn loạn này, cũng có danh hiệu là Cầm Đế Ly Tiên, cho nên khi nàng nghe được tiếng đàn này ngay lập tức đã nhận thấy được trong tiếng đàn có xen lẫn cả sức mạnh đại đạo nồng đậm.
Sức mạnh đại đạo.
Là thứ mà tất cả Võ Đế đều tha thiết mơ ước.
Bởi vì khi tới cảnh giới Võ Đế, nếu muốn tiếp tục thăng cấp thì phải chọn được con đường của chính mình, chỉ có kiên trì đi trên con đường này mới có khả năng đột phá thành Tiên.
Tuy rằng bây giờ con đường thành Tiên đã đứt, nhưng nếu không đến điểm giới hạn kia thì mọi người vẫn sẽ quyết tâm theo đuổi.
Mặc dù đa số mọi người đều lựa chọn con đường võ tu, nhưng dựa theo thiên phú khác nhau vẫn sẽ có người khác tìm ra con đường của mình, ví dụ như lấy cầm để tu, lấy họa để tu...
Mà dù cho tu theo bất cứ con đường nào, khi đạt đến cảnh giới Võ Đế, muốn thăng cấp thì không thể tách rời khỏi sức mạnh đại đạo được.
Nếu không thể lĩnh ngộ đầy đủ sức mạnh đại đạo thì hoàn toàn không thể đột phá cảnh giới trước mắt được.
Nhưng việc lĩnh ngộ sức mạnh đại đạo không hề đơn giản như vậy, nếu có thể lĩnh ngộ một chút xíu thôi cũng đã là cơ duyên cực lớn.
Tuy nhiên việc kinh hãi như bộc lộ sức mạnh đại đạo thông quan tiếng đàn thì quả thật nàng chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng được nhìn thấy bao giờ.
Tóm lại, chuyện này đã vượt khỏi phạm vi nhận thức của nàng.
Nàng hít vào một ngụm khí lạnh.
Nếu so sánh sức mạnh đại đạo mà nàng đã lĩnh ngộ với vị đang đánh đàn kia, quả thật đúng là như muối bỏ biển.
Nàng không thể tưởng tượng được, Tiên Giang đại lục này còn có một cao nhân như thế sao.
Càng khiến cho nàng khó tin hơn chính là, tiếng đàn này lại vọng ra từ phía trong viện mà nàng mới vừa đi khỏi.
Nàng vô cùng hiểu tên Hoang Vô Kính kia.
Còn lão già Doãn Thánh Phu kia thì càng không cần phải nói.
Bởi vậy người đánh đàn kia, chỉ có một đáp án...
Bước chân nàng lảo đảo một cái, sắc mặt trở nên cực kỳ tái nhợt, trong nháy mắt lập tức hiểu ra, bản thân nàng đã "ếch ngồi đáy giếng" mà đã gây ra họa lớn.
Lời Hoang Vô Kính nói là sự thật.
Có thể có bản lĩnh như vậy, ít nhất cũng phải là một Tiên Nhân!
Chẳng qua bây giờ nàng không kịp nghĩ nhiều đến như vậy, căng lỗ tai lắng nghe tiếng đàn, cảm thụ sức mạnh đại đạo trong tiếng đàn, bởi vì sức mạnh đại đạo này thật sự quá quan trọng với nàng!
Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa mà tiếng đàn lọt vào tai nàng như có như không.
Nghĩ đến đây, thân hình nàng vội vàng chuyển động, quay đầu chạy trở về trong viện.
Bên trong viện.
Trong nháy mắt, Hoang Vô Kính cũng sợ ngây người.
Bởi vì rõ ràng hắn cũng cảm nhận được sức mạnh đại đạo trong tiếng đàn, nhưng đáng tiếc là sức mạnh thuộc về cầm đạo này, ngoài việc có ảnh hưởng tới tâm cảnh của hắn ra thì cũng chẳng có tác dụng với những mặt khác là mấy.
Mà Doãn Thánh Phu đang nhắm mắt dưỡng thần không hề hứng thú với mấy thứ khác, giờ đây cũng mở mắt ra, hơi kinh ngạc nhìn Dịch Phong một cái.
Nhưng rất nhanh lại nhắm mắt lần nữa, không nhìn bất cứ thứ gì quanh mình nữa.
Mà giờ phút này, Mộng Ly Tiên cũng đã chạy về tới trong viện.
Rốt cuộc tiếng đàn kia cũng vô cùng rõ ràng, trong nháy mắt lọt vào tai khiến nàng bước vào trạng thái.
Nhất là sức mạnh đại đạo nồng đậm kia, quả thật đúng là như đập vào mặt.
Điều này làm cho nàng vô cùng kích động, cả người đều run rẩy.
Bởi vì nàng vẫn luôn kẹt ở một điểm giới hạn, nhưng đã rất lâu rồi nàng vẫn không thể đột phá bước cuối cùng này.
Mà sức mạnh đại đạo trước mắt, đương nhiên chính là điểm mấu chốt để nàng đột phá.
"Nhanh lên."
"Nhanh lên, còn thiếu chút nữa thôi..."
Mộng Ly Tiên không nhịn được nắm chặt nắm tay, trong lòng âm thầm chờ đợi, rốt cuộc giây phút này cũng tới rồi.
Nhưng đúng lúc này.
Tiếng đàn im bặt.
Mộng Ly Tiên đang ở thời khắc quan trọng lập tức há hốc mồm, đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt trắng bệch hô: "Sao lại ngừng?"
Nàng mới vừa la lên theo bản năng thì lại nhìn thấy đôi mắt đây ý tứ sâu xa của Dịch Phong.
"Muốn nghe à?"
"Ta không cho ngươi nghe đâu!"
Dịch Phong hừ lạnh một tiếng, rút tay ra, đứng dậy trở về bàn rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận