Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 708: Giàu to rồi !

Kết giới phòng thủ kiên cố, chẳng khác gì bọt biển phân tán ra xung quanh. Cũng tại thời điểm bọt biển nhè nhẹ tan đi, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu rọi tới. Các loại vàng bạc châu báu chất đống trên mặt đất giống như thứ đồ vứt đi hiện lên ngay trong tầm mắt, cùng lúc đó còn có vô số báu vật được bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp chùm sáng chói lóa đang treo lơ lửng ở giữa không trung. Những thứ này khiến bảy nữ tử phải trừng to cả hai mắt.
"Cái này..."
"Đây là quốc khố và toàn bộ tiền tích góp từ khi lập quốc của Đế quốc Vân Đỉnh sao?"
Bảy vị nữ nhân thốt lên đầy kinh ngạc. Bọn họ là đệ tử của Vân Đỉnh quốc vương, đã sớm nghe nói tới nhưng từ trước đến nay chưa từng tận mắt nhìn thấy nơi này bao giờ. Bảy người vừa nhìn thấy thì lập tức đã bị cảnh tượng ở trước mặt làm cho ngây ngất choáng váng. Bảo vật ở đây thật sự quá nhiều rồi! Quả nhiên bên trong đế quốc Vân Đỉnh là một đại dương châu báu thực thụ! Lúc này, trong hốc mắt trống rỗng của Lâu Bản Vĩ cũng nhất thời biến thành tiền vàng rồi.
"Ca, chúng ta phát tài rồi!"
Cẩu Tử đứng bên cạnh sau một hồi đờ đẫn cũng mừng rỡ thốt lên một câu. Nhưng sau khi nói xong thì phát hiện chẳng có ai đáp lời nó. Nó quay đầu lại, nhìn thấy Lâu Bản Vĩ ngẩn người như phỗng chậm rãi giang hai tay ra và cắm đầu chui vào trong đống tiền vàng.
"Đại ca!" Nhìn thấy Lâu Bản Vĩ trong nháy mắt chìm vào trong tiền vàng, vài người đồng thanh gào lên, bọn họ cũng nhao nhao nhảy xuống.
"Giàu to rồi! Ha ha ha, chúng ta giàu to rồi!"
"Sau này tỷ muội chúng ta muốn gì được nấy rồi!"
"Ta có kế hoạch hết rồi, sau khi trở về, ta sẽ gọi một vạn người đến cùng nhau ca hát nhảy múa..."
Cả bốn người ha hả cười lớn, vốc tiền vàng ném lên trời. Ngay sau đó, Lâu Bản Vĩ ung dung từ trong đống tiền vàng bay vút lên không trung.
"Gói lại, gói lại cho bản tra nam nào! Toàn bộ đều gói lại hết cho ta!" Vừa nói, Lâu Bản Vĩ vừa để lộ cái răng nanh bị nứt trong miệng.
Lâu Bản Vĩ lớn tiếng nói: "Lúc quay về thì làm một ngàn bộ răng bằng vàng khác nhau đi!"
Đôi mắt của Cấu Tử như thầm nói: "Ca, làm răng bằng vàng có quá lộ liễu không? Chủ nhân nhìn thấy mà ngứa mắt có khi nào sẽ bẻ nó ra không?
"Có lý, có lý".
Lâu Bản Vĩ nói xong thì nhanh chóng chỉnh lại những chiếc răng đang lung lay.
Linh Vương đứng ở một bên không nhìn rõ, tự hồi ở chỗ đại ca có chuyện gì ầm ĩ vậy nhỉ? Sao có thể để ý đống tiền vàng đổ nát này chứ? Điểm quan trọng không phải nằm ở những tiên khí ở bên cạnh hay sao?
Linh Vương đảo mắt, ánh mắt rơi xuống chiếc bình bạch ngọc được rất nhiều hào quang vây quanh đang trôi lơ lửng ở trên không trung. Bao phủ toàn bộ chiếc bình là một màu xanh ngọc bích trong suốt, hoa văn trên đó ẩn hiện và huyền bí lạ thường.
Bảy nàng cũng nhìn vào chiếc bình, ánh mắt của họ vừa ngạc nhiên vừa phấn khích. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ đây là, đây là chiếc bình trong truyền thuyết...
Ngay sau đó, Lâu Bản Vĩ đang điên cuồng vơ vét tiền vàng, bất thình lình xông tới và một cước đá phăng chiếc bình khiến nó vỡ tan tành: "Cái bình vỡ này thật ngáng đường!"
Oái! Linh Vương kinh ngạc há hốc mồm. Bảy nàng giật nảy mình, suýt chút nữa thì con ngươi đã rơi ra khỏi tròng mắt rồi.
"Ca..."
"Tiểu Linh Tử, mau giúp ta gói lại tiền vàng!" Lâu Bản Vĩ hét lên.
"Đúng, đúng, đúng!" Linh Vương không hoảng sợ nữa, mau chóng ngậm miệng lại, gói lại, phải gói lại hết! Nó vội vã chạy tới, lấy túi đồ của mình ra và bắt đầu vốc tiền vàng bỏ vào.
"Giàu to rồi, giàu to rồi! Tỷ muội ơi, nữ nhân ơi, sau này đều không còn là giấc mơ nữa rồi!" Lâu Bản Vỹ vừa hốt tiền vàng, vừa lớn tiếng cười thỏa mãn.
"Đúng vậy, đúng vậy! Giàu to rồi! Ha, ha, ha ha ha..."
Linh Vương đưa mắt nhìn sang cái bình vỡ vụn rơi vãi đầy trên mặt đất, trong lòng rỉ máu.
"Ca nói đệ nghe, tiền vàng là thứ đồ vật cực kỳ tuyệt vời." Không thèm ngẩng đầu lên, Lâu Bản Vĩ thao thao giảng giải. "Ghi nhớ lời ca, trên đời này không có gì có thể sánh được với tiền cả!"
"Đúng, đúng, đúng!"
Linh Vương gật đầu lia lịa như giã tỏi, ánh mắt vô tình bắt gặp một nhánh cây tiên khí màu trắng thần bí. Đôi mắt của nó bỗng sáng lên.
Đó, đó, đó, đó... Đó là thứ đã được tiên nhân thông thiên nào đó của mấy kỷ nguyên trước sử dụng qua...
"Rác rắc!" Cẩu Tử bẻ cành cây ném sang một bên: "Cái thứ mục nát chết tiệt này thật là chiếm diện tích".
Nói xong, nó cầm mười mấy túi đồ cột quanh cơ thể khiến chúng va chạm phát ra âm thanh leng keng, đồng thời nó hô to: "Ca, mấy chục túi đựng đồ của đệ đầy rồi, ca còn chỗ trống không?"
Linh Vương không nói nên lời, nó đấm mạnh mấy cái vào lồng ngực của mình!
"Cái giề rách này cũng cản đường."
Râm! Một tấm phù màu đen tỏa ra ánh sáng màu đen chói lóa ở trên không trung cũng bị con rết xé rách tươm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận