Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 67: Ninh Huyền Vũ đáng thương

Bốn lão phàm nhân, tất cả hãy cùng biến mất với võ quán này đi!
“Con kiến hôi, đi chết đi.”
Lão ta cười giễu cợt, bàn tay mang theo khí thế mạnh mẽ lật lên giữa không trung, ngay sau đó là một đạo ấn tàn ác đánh xuống.
Hành động này trực tiếp kích thích bốn người Ngô Vĩnh Hồng nổi giận, bốn người đột nhiên đứng thẳng lên, khí thế võ công cuồn cuộn mà thâm thúy từ trên bốn người bộc phát ra.
Luồng khí thế này chấn động, cả không trung bị đè nén trong nháy mắt.
“Võ…”
“Võ Tông?”
Ninh Huyền Vũ đang đứng giữa không trung cảm nhận được bốn luồng khí thế lớn mạnh, sắc mặt lập tức biến đổi, nói chuyện cũng lắp bắp kinh hãi, con ngươi cũng muốn rơi ra ngoài.
Bốn người ngồi ở cửa võ quán này, vậy mà lại là bốn Võ Tông!
Lão ta chỉ là một Võ Vương nho nhỏ nhưng lại dám đánh một chưởng tới bốn Võ Tông, đây chẳng phải là quá ngu ngốc sao?
Ngay sau đó.
Dường như lão ta nhận ra gì đó, cả người lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Bàn tính đó chính là bảo vật Tông Phẩm “Bàn Tính Thiên Cơ” ư?
Chỉ một người mới có thể sở hữu bảo vật này, chính là Lý Mạc Trắc có bàn tính đoạt mạng!
Mà bộ trang phục kì dị bao phủ đầy xương cốt kia…
Cũng làm cho Ninh Huyền Vũ đột nhiên nhớ tới một nhân vật, một kẻ ngông cuồng tuyệt thế đã tàn sát cả tông môn sau khi kết án tông môn, thậm chí còn đánh bóng đầu lâu của người đứng đầu môn phái thành một món trang sức treo trên người, Sở Sư Cuồng.
Ngoài ra, lão già có dáng người gầy gò kia, dường như là kẻ trong truyền thuyết từ nhỏ bị đứt kinh mạch, sau này tu luyện tà công, nghịch thiên cải mệnh, Tôn Gia Cát.
Cuối cùng là người cầm chiếc cào giống nông dân bình thường kia… Dường như là kẻ bị lừa trong tòa thành trì nào đó, trong cơn giận dữ đã tàn sát cả thành, sau đó âm thầm phi tang xác, Ngô Vĩnh Hồng.
Nhận ra thân phận của những người này, Ninh Huyền Vũ có cảm giác muốn khóc.
Bốn kẻ ngông cuồng loạn thế này đã biến mất từ lâu, vậy mà hiện tại lại đồng thời xuất hiện ở cửa võ quán, rốt cuộc đã có chuyện gì?
Chết tiệt.
Trước mặt bốn vị này, một Võ Vương nho nhỏ như lão ta quả thực chỉ là một tiểu đệ, khi người ta nổi danh Ninh Huyền Vũ còn chưa mặc quần yếm đâu!
Chỉ trong thời gian ngắn, vừa rồi lão còn thể hiện khí thế mạnh mẽ, hiện tại lại như một quả cà tím bị đánh tới im lặng.
Bất chấp bản thân mình bị phản vệ, lão ta mạnh mẽ thu hồi công kích, không dám nhìn bốn người dù chỉ một cái, quay cuồng ở giữa không trung, sau đó bỏ chạy!
Không thể không nói, một loạt các động tác này của Ninh Huyền Vũ diễn ra trơn tru giống như nước chảy mây bay, lưu loát sinh động.
Lão ta đạp trên không trung, trên đầu đầm đìa mồ hôi, thầm nghĩ phải mau chóng thoát khỏi tầm mắt của bốn người này.
Nhưng mà ngay sau đó…
Sắc mặt lão ta lập tức biến đổi rõ rệt, cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Một luồng khí thế bao vây khiến cho lão không thể nhúc nhích, khóa lão lại rồi sau đó lôi lão ta trở về từ trong không trung.
Gần như là trong nháy mắt.
Ninh Huyền Vũ đã bị lôi trở về, bốn ánh mắt sâu xa khó dò nhìn thẳng vào lão ta.
Ninh Huyền Vũ kêu một tiếng căng thẳng.
Mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, tim lão ta lo lắng không yên như muốn nhảy ra ngoài.
Đã rất nhiều năm, rất nhiều năm không nếm trải mùi vị sợ hãi như thế này, rõ ràng bảo vật Chấn Thiên Thạch của lão ta ở ngay dưới chân, áo choàng nhanh chóng cũng bị đặt bừa ở một bên nhưng lão ta cũng không dám liếc mắt thêm một cái.
“Ha ha, ra mắt bốn vị tiền bối, không biết bốn vị tiền bối tìm ta có chuyện gì.” Dưới ánh nhìn chăm chú của bốn người, da đầu Ninh Huyền Vũ run lên, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn so với khóc.
“Không phải chúng ta tìm ngươi có chuyện gì, mà là vừa rồi ngươi nói phải đập chết chúng ta?”
Ánh mắt Ngô Vĩnh Hồng nhìn lão ta đầy âm u, từ từ hỏi.
Lời nói mang đầy châm biếm làm cho trái tim Ninh Huyền Vũ đột nhiên nhảy dựng lên một cái, lo lắng giải thích: “Không phải không phải, bốn vị tiền bối bớt giận, sao mà ta dám ra tay với bốn vị tiền bối được chứ. Ta chỉ muốn đập võ quán nhỏ này, cũng không ngờ rằng bốn vị tiền bối ngồi ở chỗ này thanh tu, mong tiền bối rộng lượng tha thứ!”
Giải thích xong, trong lòng Ninh Huyền Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng tính tình bốn người này quái đản nhưng dù gì bản thân lão ta cũng là một Võ Vương, hơn nữa dừng tay đúng lúc, bây giờ đã giải thích mọi chuyện rõ ràng, hẳn là không đến mức làm khó dễ lão ta chứ?
Nhưng điều làm cho lão ra không ngờ tới là lão ta vừa nói xong, gần như bốn người không hẹn mà cùng đứng lên, uy áp mạnh mẽ bao phủ.
Lại mang theo sát ý nồng đậm.
Ninh Huyền Vũ liền tỉnh táo.
Vẻ mặt chết lặng không hiểu ra sao, chuyện gì thế này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận