Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1969: Không đúng (2)

Đối diện với nhiều các lão bao vây tấn công, còn phải kiên trì nửa canh giờ, không cần nghĩ cũng biết độ khó của trận chiến này, bất kể thắng thua chỉ cần Dịch huynh có thể giữ vững, sau này truyền ra ngoài chắc chắn chấn động khắp nơi!
Cũng vì Dịch Phong lên tiếng hỏi, Quách Kiếm Nam mới vì tình thế mà mặt dày trả lời, nếu đổi lại người khác đề nghị như vậy, có đánh chết ông ta cũng không đồng ý!
Thấy sắc mặt lão đệ căng thẳng, Dịch Phong thản nhiên gật đầu an ủi.
“Ừm, ngươi đi đi.”
Tuy nửa canh giờ hơi dài một chút, nhưng tính nhẫn nại của hắn vẫn ổn, vì cứu Thụ lão đệ, chờ đợi cũng không sao.
Một lời nhẹ nhàng hời hợt, Quách Kiếm Nam càng thêm cảm động.
Dịch huynh sắp phải chiến đấu với quần hùng, vẫn không qua loa tắc trách như cũ, thật đúng là nghĩa khí hơn trời, khí độ sâu xa khó lường như vậy, không hề thua kém đại năng thiên kiêu ngày xưa chút nào!
Đời này kết giao với Dịch huynh, những khổ nạn trong quá khứ chẳng đáng nhắc đến.
Quách Kiếm Nam nghe vậy ôm quyền, ngàn vạn lời nói hóa thành ánh mắt kiên định, lập tức gia tăng sức nặng dưới chân, lao thẳng vào rừng Hồng Nguyệt!
“Ầm!”
Tiếng vang trầm đục trôi qua, bóng người lủi vào rừng như sấm sét!
Tất cả quá đột ngột, đám các lão của đảo Phong Tuyết đều không phản ứng kịp.
Bọn hắn nhìn hai người đứng yên đó, vốn còn đang xem kịch hay sinh tồn, không ngờ Quách Kiếm Nam lại quả quyết như thế, đối mặt với sinh tử không chút do dự, thật sự xông thẳng vào rừng Hồng Nguyệt.
Chiêu thức đột ngột này thật sự không hề có võ đức!
Ông lão dẫn đầu phản ứng lại, không còn thấy bóng người đâu hết.
Lập tức quát lớn, phẫn nộ mắng thành tiếng!
“Khốn kiếp!”
“Nhanh! Mau truy sát Quách Kiếm Nam, không thể để ông ta cứu thụ ma!”
Mọi người bị quát tỉnh, vận chuyển tu vi muốn đuổi theo!
Nhưng mà.
Dịch Phong không được bọn hắn xem trọng, lại chậm rãi bước ra vào lúc này.
“Chậm đã.”
“Đối thủ của các ngươi là ta.”
Một lời đánh thức mọi người, ngoái nhìn lộ vẻ kinh ngạc.
Thấy Dịch Phong không nhanh không chậm bước qua, chắp tay lên tiếng với vẻ thản nhiên.
Bước chân nhàn nhã, tiếng như châu ngọc.
Trong cục diện như vậy còn có thể bình tĩnh lên tiếng, thậm chí còn định một mình ngăn cản rất nhiều cao thủ, chỉ dựa vào mỗi can đảm thôi sợ rằng không làm nổi việc này.
Khí độ kia không phải ai cũng ngụy trang được.
Đột nhiên.
Ông lão dẫn đầu khẽ híp mắt, trong lòng nghi ngờ không xác định.
Trước giờ Quách Kiếm Nam trọng nghĩa khí không thể bỏ lại người này, để người khác trả giá bằng tính mạng tạo cơ hội cho ông ta thoát thân được, tuyệt đối không phù hợp với tác phong của Quách Kiếm Nam.
Người này lại biểu hiện không tầm thường, không chút sợ hãi...
Không đúng.
Chuyện này rất không đúng!
Nhìn kỹ một lúc.
Sắc mặt ông lão dẫn đầu dần nghiêm nghị, trầm giọng nhìn thẳng hỏi vặn lại!
“Rốt cuộc ngươi là ai? Xuất thân từ thế lực nào?”
Lời nói vang vọng, nhóm cao thủ sau lưng nhìn qua, trên gương mặt không còn ý cười khinh thường như trước, chỉ có nghiêm túc, không khí cũng đột ngột nặng nề hơn gấp mấy lần, như thể phát hiện kẻ địch mạnh.
Đại chiến, chạm vào là bùng nổ!
Sau khi câu hỏi vang lên, nhóm người đột nhiên giương cung bạt kiếm, dường như gặp phải tai họa, không khí bỗng dưng trở nên căng thẳng.
Hắn lại không phải ma tộc, có cần bày trận lớn như vậy không?
Thấy khí thế này, Dịch Phong cạn lời rủ mắt.
“Ta tên Dịch Phong, không có xuất thân gì cả, chẳng qua chỉ là tu sĩ phàm tinh thôi.”
“Hôm nay, ta là đối thủ của các ngươi.”
Dịch Phong?
Tu sĩ phàm tinh?
Nhóm người nghe vậy ánh mắt sửng sốt, nhìn nhau rất lâu cũng không lên tiếng.
Bọn hắn vốn cho rằng, có lẽ người này có chút lai lịch, nói không chừng thật sự là cao nhân ẩn thế nào đó, không ngờ lại là kẻ vô danh, hơn nữa còn là kiến hôi phàm tinh...
Đột nhiên.
Không khí vốn căng thẳng tan biến không ít, trong mắt bọn hắn tràn ngập nghi ngờ.
Người Quách Kiếm Nam đưa đến, thế mà lại là kẻ không đáng nhắc đến, vị kiếm tôn vô địch kia, thật sự để một con kiến hôi làm ma chết thay sao?
Không nên như thế.
Lúc nhóm người nghi ngờ nhìn nhau, các lão dẫn đầu cũng âm thầm suy nghĩ không ngớt.
“Dịch Phong, Dịch Phong...”
Lẩm bẩm vài tiếng, ông ta bỗng cảm thấy hơi quen tai.
Đánh giá thanh niên yên tĩnh đứng đó, dường như cũng có chút quen mặt.
Bỗng dưng.
Dường như ông ta nhớ ra gì đó, ánh mắt lóe sáng!
“Ngươi chính là Dịch Phong?!”
“Hôm đó, ngươi và Quách Kiếm Nam cùng bước vào ngục trấn ma!”
Dịch Phong không hề trả lời, những người còn lại bị lời này đánh thức, liên tiếp lên tiếng.
“Ta cũng nhớ ra rồi, quả thật là hắn!”
“Hắn chính là hậu nhân của Quách Kiếm Nam?”
“Đúng đúng đúng! Khi trước Vũ Văn Thiển Nguyệt cũng từng nhắc đến, quả thật có một người tự xưng xuất thân phàm tinh như vậy, nhìn kỹ lại, đúng là người này!”
“Thì ra là hậu nhân của Quách Kiếm Nam, chẳng trách lại bằng lòng đến đây chịu chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận