Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1697: Tự gây nghiệt không thể sống

Cơ duyên…
Lẽ nào cơ duyên trong cuộc đời hắn, thật sự là vị Dịch tiên sinh kia?
Rõ ràng gần ngay trước mắt.
Nhưng bản thân hắn vì ân oán cá nhân nhất thời, có lòng thành kiến với vị tiên sinh kia, không muốn nghe theo lời khuyên giải của các trưởng lão, khiến cho cơ duyên chạy mất.
Bây giờ, dẫn đến kết cục mọi người xa lánh!
Lộ Nhân Cuồng nhìn các trưởng lão uất ức giận mắng, đột nhiên trong lòng bối rối phức tạp, cảm giác được tu vi của mọi người tăng mạnh, càng là một hồi uất tức hối hận.
Lại nhìn hai vị tông chủ…
Thậm chí hắn đã không có cách nào nhìn rõ tu vi của đối phương, bị bỏ lại phía xa đằng sau!
Chẳng qua chỉ là thời gian mấy ngày.
Đã từng là người đứng thứ hai trong đảo, lại biến thành sự tồn tại hạng hai, thiên duyên như thế, lại mở to mắt bỏ qua!
Lộ Nhân Cuồng chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ.
Đột nhiên suy nghĩ xuất thần, trên khuôn mặt hiện lên đấu vết năm tháng, dường như thoáng cái đã già đi trăm ngàn tuổi!
“Thiên ý trêu người, thiên ý trêu người mà!”
“Oành…”
Hai chân mềm nhũn, hắn ngồi yên trên mặt đất.
Chênh lệch to lớn giống như trời và đất, Lộ Nhân Cuồng càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng không thể nào chấp nhận được sự thật, mạnh mẽ cắn răng, tức giận đến trong mắt đầy tơ máu!
Nhìn qua chính là loại dáng vẻ bị điên.
Hai vị tông chủ và mọi người cả mặt thổn thức.
Chính tay bỏ lỡ cơ duyên như thế, loại việc này đổi lại là ai cũng không thể nào chấp nhận được, đừng nói đến Lộ Nhân Cuồng đã từng là người cao cao tại thượng…
Mọi người lăn lộn ở đảo Dương Quang, khắp nơi đều có ngưu quỷ xà thần, chuyện cửa nát nhà tan nhìn mãi đã quen mắt. Nhưng thảm như thế, vẫn là lần đầu tiên gặp, nhưng lại không oán được người khác.
Rõ ràng đã từng đều là đối thủ, lúc này lại có chút đồng cảm với Lộ Nhân Cuồng.
Đối mặt với ánh mắt thương hại của tất cả mọi người, Lộ Nhân Cuồng xấu hổ giận dữ khó khăn đứng dậy.
Hắn một thân ngạo khí, mấy ngàn năm qua tự nhận không thua người khác, cho dù biết rõ bản thân sai, nhưng lúc này cũng không thể nào cúi đầu!
Cúi đầu cắn răng, khó khăn ôm quyền.
“Các vị!”
“Lộ Nhân Cuồng ta nói là làm, bây giờ sẽ rời khỏi đảo Dương Quang, bắt đầu từ bây giờ Cuồng Đao Thiên Tông giải tán!”
Không đợi hai vị tông chủ lên tiếng, khuôn mặt Lộ Nhân Cuồng đỏ bừng, đẩy ra gợn sóng hư không, bất ngờ biến mất trong tầm mắt.
Trong mắt hai vị tông chủ lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Yên lặng nhìn nhau một lúc, đột nhiên có loại thương cảm lạ lùng.
“Ai, tự gây nghiệt thì không thể sống.”
“Ai bảo hắn thiên tính cuồng ngạo, chúng ta phải lấy đó làm gương…”
Bên trong một mảnh cảm khái, bên hồ dần dần yên lặng lại.
Mãi đến khi Dịch Phong đến đây kiểm tra bài tập.
Bên bờ vang lên từng trận tiếng cười, kính sợ càng đậm hơn.
“Tiên sinh hữu lễ!”
“Tiên sinh, chúng ta đều câu được cá rồi!”
Nhìn Hứa lão đầu và La Bằng Phi hào hứng đi đến, Dịch Phong có chút chờ mong. Kết quả vừa nhìn kỹ, hai người chỉ có mấy con cá nhỏ!
Dịch Phong im lặng lắc đầu.
“Cá này quá nhỏ, vẫn là thả đi.”
Mặt hai người đỏ bừng có chút quẫn bách, do dự không dám lên tiếng.
Dịch Phong đành phải kiên nhẫn phổ cập kiến thức.
“Đầu tiên các ngươi thả cá con đi, tương lai lớn lên câu ra thì chẳng phải càng tốt hơn sao? Mấy con cá nhỏ này còn có thể sinh ra càng nhiều trứng cá hơn, đây chính là cách câu cá bền vững, phóng sinh cá con cũng là một hồi công đức.”
“Nói không chừng, một lát còn có cá lớn hơn chờ các ngươi đó.”
Lời nói thâm ý vang vọng, mọi người không ngừng trầm ngâm.
Biết rõ có cá con mắc câu, tiên sinh lại có thể rộng lượng thả đi, Lộ Nhân Cuồng thân chỉ là tôm tép, lại có thể vô cùng tự đại, đây chính là khoảng cách tầm mắt và cách cục.
Sau này nhất định phải biết tăng cao cách cục!
Khắc ghi dạy bảo, mọi người lại lần nữa chuyên chú thả câu.
Ai ngờ được không qua bao lâu.
Thế mà lại thật sự có cá lớn mắc câu!
Bên hồ không ngừng kinh hô, bầu không khí nổ tung.
Hai vị tông chủ kích động đến không ngừng hô to, đồng thời cũng càng thêm sùng kính đối với Dịch Phong!
Từng chữ của tiên sinh đều là châu ngọc.
Đúng thật là người thần cao thâm khó lường!
Tiếp đó lại là một lần câu cá bội thu.
Dưới ánh mắt vô cùng u oán của Liễu trưởng lão, mọi người vui vẻ trở về đại trạch chúc mừng, tiệc rượu đến mãi nửa đêm, chuyện lớn Cuồng Đao Thiên Tông giải tán, cũng chấn động toàn bộ đảo Dương Quang.
Trong Vạn Bảo Các.
Lộc Tâm Lan thu hồi ngọc giản, đôi mắt đẹp kinh hãi.
“Trần lão, Dịch tiên sinh thần kỳ như thế, trước đây chúng ta không đi bái kiến, sợ rằng có chút thất sách…”
Sắc mặt Trần Cửu Đạo nghiêm túc, nhíu mày vuốt râu.
“Việc này, lão phu cũng bất ngờ.”
“Dựa vào tu vi của Dịch tiên sinh, hủy diệt Cuồng Đao Thiên Tông không tính là việc khó, nhưng muốn làm lôi kéo lòng người, thủ đoạn đúng là hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của lão phu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận