Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1644: Người mạnh nhất thịnh hội (1)

Thảm hại hơn chính là.
Gần đây, Bao Tòng Tâm nghe tiểu sư muội đã cùng với gian tặc sư đệ thành hôn, cuối cùng đứt hết mọi hi vọng cộng thêm thời gian mấy chục năm trôi giạt, cuối cùng trong lòng hắn nảy sinh tuyệt vọng…
Nghe tình cảnh thê thảm như thế, trong mắt Dịch Phong lộ vẻ đồng tình.
Khó trách đường đường một người tu luyện, thế mà lại luân lạc đến tự phong bế tu vi của mình, treo cổ tự sát.
“Bao lão ca, ngươi đúng thật là nhận hết cực khổ, nhiều năm khổ tu như thế, có lẽ tu vi của ngươi đã tăng cao, không nghĩ đến việc trở về báo thù chuyện trước đây sao?”
Bao Tòng Tâm nhẹ giọng thở dài.
“Ai…”
“Không sợ huynh đệ chê cười, ta căn bản không dám ra ngoài săn bắt linh thú bảo tài, tu vi tiến bộ có hạn, chỉ có thể làm đầu bếp ở trong thành, lay lắt sống qua ngày đã khó như lên trời.”
Dịch Phong nghe tiếng sững sờ.
“Ngoài thành thật sự hung hiểm như thế? Ta thấy trong thành cực kỳ bình thản, hình như không có khó khăn như thế.”
Bao Tòng Tâm lộ ra nụ cười đắng chát, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ân công nói đùa, có lẽ tu vi của ngài không tầm thường, đương nhiên sẽ không có người nào làm khó, dạng Chứng Đạo Cảnh giống như ta, sống tạm trong thành đã là đủ loại khó khăn.”
Dịch Phong càng nghe càng nghi hoặc.
Hắn chỉ nghe thấy một vài nhân sĩ của thành Dương Quang này nói chuyện, dường như cũng không có ức hiếp gì, đến hắc điếm này, mặt ngoài thì giá tiền không hợp thói thường, nhưng cũng có thể thương lượng.
Lẽ nào hắn thật sự quá mạnh, cho nên mới có được đãi ngộ khác biệt?
Dịch Phong lúng túng vò đầu, thử lên tiếng thăm dò.
“Bao lão ca, trong thành thật sự khó khăn như thế sao?”
Nghe tiếng, trong mắt Bao Tòng Tâm lộ vẻ bất ngờ.
“Ân công, lẽ nào ngài cũng là người ở ngoài đảo đến?”
Thấy Dịch Phong gật đầu, hắn mới giật mình, trong mắt càng thêm mấy phần thân thiết.
“Thảo nào…”
“Ân công, ngài có chỗ không biết.”
“Thành này nhìn như không có danh tiếng, nhưng cũng là rồng rắn lẫn lộn, trong đảo Dương Quang mỗi một thế lực lớn chiếm cứ một vùng, ngoài trừ đảo chủ Tát Đông Lai đứng đầu Thương Cát Thiên Tông, còn có ba Thiên Tông lớn khác cùng với hơn trăm thế lực lớn nhỏ, người người đều tàn nhẫn thích tranh đấu, người từ bên ngoài đến như chúng ta rất khó có chỗ đặt chân.”
Nói rồi, Bao Tòng Tâm hiếu kỳ nhìn chăm chú.
“Không biết ân công là cảnh giới gì, e rằng là trên Chứng Đạo Cảnh đúng không? Nếu muốn đứng vững lâu dài, cần phải nhanh chóng gia nhập thế lực một phương thì mới thỏa đáng!”
Dịch Phong gật đầu một cái.
“Thì ra là thế.”
“Cảnh giới của ta, có lẽ mạnh hơn cấp Thiên một chút.”
Nghe được chân tướng bất ngờ, Bao Tòng Tâm bị hù dọa đến nhảy bắn khỏi ghế.
“Cấp Thiên?!”
Trong nháy mắt khuôn mặt mập mạp tái nhợt, không dám tiếp tục ngồi cùng bàn, bất giác cúi đầu đừng thẳng bất động, rồi lại nhìn thấy bảo khí của sư môn bị chém đứt, càng là bị hù dọa đến đôi mắt trợn tròn.
Giống như học sinh tiểu học, nhu thuận đứng ở một bên.
Người thì tính cách rất tốt, nhưng gan quá nhỏ.
Dịch Phong bất đắc dĩ lên tiếng, trấn an mấy câu rồi mới tiếp tục tìm hiểu.
“Bao huynh, chúng ta ở cùng một phòng thì chính là bằng hữu, không cần khách khí như thế. Ngươi biết hội đấu giá không? Tông môn trong thành mạnh, hay là thế lực sau lưng hội đấu giá mạnh hơn?”
Bao Tòng Tâm bối rối, trong mắt đã lộ ra vẻ kính sợ.
“Ân công.”
“Việc này ta cũng có chút nghe qua.”
“Hội đấu giá là Vạn Bảo Các đứng phía sau tổ chức, Vạn Bảo Các nằm ở khắp các đảo ở Đông Hải, đương nhiên thế lực mạnh hơn so với tông môn ở trên đảo Dương Quang, nghe nói hội đấu giá được tổ chức vào hai ngày sau, sẽ có trọng bảo xuất thế, lẽ nào ân công cũng có ý muốn mở mang tầm mắt?”
Thế lực mạnh mẽ tổ chức hội đấu giá, còn có trọng bảo xuất thế, có lẽ là quần hùng tề tụ ở thịnh hội, hộ vệ cũng sẽ rất nhiều cao thủ.
Đây nếu như muốn đi hội đấu giá tìm đường chết, tuyệt đối ổn rồi!
Cuối cùng trong mắt Dịch Phong lộ ra ý cười.
“Đúng vậy, đi mở rộng tầm mắt!”
Nghe tiếng, Bao Tòng Tâm chấn kinh đến thân thể run lên.
Vị này đúng là cường giả, không chỉ có tu vi cấp Thiên, còn dám đi hội đấu giá nhìn xem một chút, phong phạm như thế, tuyệt đối là một nhân vật lớn, tương lai không giới hạn!
Thần sắc Bao Tòng Tâm lộ ra vẻ sùng kính.
Tuy là bị dọa cho phát sợ, nhưng vừa nghĩ đến ân cứu mạng vừa rồi, còn có rất nhiều năm chưa từng có cảm giác tôn nghiêm, hắn giãy giụa mấy hơi rồi vẫn như cũ cứng rắn hành lễ.
“Ân công!”
“Nếu như không chê, tiểu nhân nguyện… nguyện làm người dẫn đường cho ngài, tương lai đi theo ngài làm tùy tùng, báo đáp ơn cứu mạng!”
Nghe thấy có người dẫn đường, Dịch Phong cũng là mặt mày hớn hở.
“Bao lão ca khách khí rồi, đi theo làm tùy tùng thì không cần, vừa rồi chỉ là một cái nhấc tay, nếu như ngươi thật sự tình nguyện dẫn đường, vậy thì không có gì tốt hơn rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận