Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 476: Oan có đầu, nợ có chủ

Mà mấy chục tên Võ Đế trong sảnh cũng đuổi kịp trong nháy mắt, chớp mắt ngay trên bầu trời thành Bình Giang xuất hiện mấy chục luồng ánh sáng.
Mà giờ khắc này, Dịch Phong đã đưa nam tử bị thương kia vào trong một gian phòng từ lâu rồi, căn bản không hề chú ý tới việc bọn họ đánh nhau, bởi vì tâm tư của hắn đều ở trên vết thương của người này.
Mẹ nó, rốt cuộc đây có tính là tai nạn lao động không nhỉ?
Lỡ như thật sự bị thương nghiêm trọng thì với tư cách là ông chủ, hắn phải bồi thường bao nhiêu tiền đây.
"Ngươi thế nào rồi?" Dịch Phong nhẹ giọng hỏi.
"Ta, ta không sao."
Nam tử trẻ tuổi kia một mình đối mặt với Dịch Phong, hắn cực kỳ khẩn trương.
"Lại đây để cho ta xem một chút".
Dịch Phong vội vàng kiểm tra vết thương của nam tử trẻ tuổi kia, sau khi kiểm tra một lúc, lúc này mới thở phào một hơi.
Cũng may là không nghiêm trọng lắm.
Nhưng mà có lẽ cũng phải tốn khá nhiều tiền thuốc men, mà e rằng hắn phải tiền thuốc men này ấy chứ.
Dịch Phong đi ra ngoài cửa, nhìn đại sảnh bừa bãi và những đống bàn ghế, bát, đũa bị hư hại, chân mày lại càng nhíu sâu hơn.
Hình như không chỉ có tiền thuốc men thôi đâu.
Dịch Phong sứt đầu mẻ trán, khoảng thời gian trước ném đi mấy trăm miếng kim tệ, mà có lẽ bây giờ cũng phải mất đến vài chục miếng...
Không được.
Oan có đầu nợ có chủ, mình không thể làm người tiêu tiền như rác được!
Nghĩ đến đây, Dịch Phong nói với Lục Thanh Sơn bên cạnh: "Lão ca, nhanh đi nói cho bọn họ, bắt sống".
"Được được được."
Lục Thanh Sơn vội vàng đáp lại, đáng lẽ hắn cũng bởi vì tu vi khá thấp theo không kịp mà tự trách, bây giờ cuối cùng có chút tác dụng, hắn lập tức vội vàng chạy ra cửa, sau đó bay lên trời.
"Nhớ kỹ, tiên sinh nói bắt sống".
Hắn truyền âm la lớn.
Toàn bộ thành Bình Giang đều quanh quẩn giọng nói của hắn.
"Giọng lão nhân này lớn thật đấy." Dịch Phong tiếp tục giúp nam tử trẻ tuổi kia cầm máu, đồng thời ngoáy lỗ tai, không nhịn được mà oán trách.
"Tiên sinh nói phải bắt sống".
"Được. Bắt sống !"
Mà những người còn lại cũng lấy được tin tức trong nháy mắt, nhao nhao gật đầu, đi truy kích sáu người kia.
Trong lúc nhất thời.
Tiếng rít nổi lên khắp thành Bình Giang, cả một vùng trời cuồn cuộn uy lực.
Điều khiến mọi người cảm thấy nghi ngờ là, trái ngược với bầu trời dao động ầm ầm ở phía trên thành Bình Giang, toàn bộ dân chúng thành Bình Giang vẫn không hề hoang mang chút nào.
Người nào bán thức ăn thì cứ bán thức ăn.
Người nào đánh cờ thì cứ đánh cờ.
Tiểu tỷ tỷ ở Di Hồng Viện tiếp tục gào to mời chào quan khách...
"Nhanh, nhanh lên, lấy phi thuyền của Đoan đại nhân cho chúng ta ra mau."
Sáu tên áo xanh nhìn hơn mười tên Võ Đế truy đuổi ở phía sau, lập tức tê cả da đầu, hốt hoảng thốt lên.
"Được!"
Tên áo xanh cầm đầu khẽ động bàn tay, cùng với hào quang lấp lánh, một chiếc phi thuyền hiện ra trong nháy mắt, sáu người leo lên phi thuyền lập tức phát huy tốc độ nhanh hơn vô số lần so với trước đó.
Cũng trong nháy mắt bỏ lại mấy chục tên Võ Đế ở phía sau.
"Ha ha, quả nhiên Đoan đại nhân lợi hại, cho chúng ta phi thuyền tốt như vậy để hoàn thành nhiệm vụ."
"Đúng vậy, tốc độ này, e rằng có thể so sánh với Địa Tiên của tiên giới ấy chứ".
"Tóm lại có cái này, e rằng không có ai ở Tiên Giang đại lục có thể đuổi kịp được chúng ta đâu."
"Chúng ta đi theo Đoan đại nhân, sớm muộn gì Tiên Giang đại lục cũng sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay của chúng ta".
"Ha ha ha..."
Sau khi sáu người leo lên phi thuyền thì không còn sợ hãi gì cả, ai nấy đều ngông cuồng cười to.
"Các ngươi muốn đuổi theo bọn ta đúng không, để ta xem các ngươi đuổi theo bọn ta kiểu gì đây?"
Nhìn thấy phi thuyền đã bay khỏi thành Bình Giang, bọn họ nhịn không được nói lời khiêu khích mấy chục tên Võ Đế phía sau.
Dù sao ở trên phi thuyền, không một ai ở Tiên Giang đại lục có thể đuổi kịp họ, đương nhiên là không sợ, cực kỳ tự tin rồi.
Nhưng mà.
Bọn họ vừa nói xong, phía Đông, phía Nam, phía Bắc và phía Tây trong thành Bình Giang, ba trăm luồng khí tức đáng sợ bỗng nhiên xuất hiện.
Khí tức này ở cùng một chỗ.
Bầu trời thành Bình Giang sôi trào, bỗng nhiên thay đổi nghiêng trời lệch đất.
"Sáu kể rác rưởi các ngươi, e rằng các ngươi nghĩ nhiều rồi đấy."
Hơn ba trăm luồng khí tức lập tức bao phủ cả bầu trời, dường như trong chớp mắt đuổi kịp phi thuyền.
"Hả... Sao có thể như vậy được?"
Sáu tên áo xanh lập tức trợn tròn cả mắt!
Vừa nãy hơn sáu mươi tên Võ Đế đã đáng sợ lắm rồi, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện hơn ba trăm tên, chuyện quái gì thế này?
Còn cả việc chớp mắt đã đuổi kịp phi thuyền?
"Ầm ầm ầm ầm..."
Hơn ba trăm chưởng ấn từ giữa không trung tập trung lại, đánh về phía phi thuyền của bọn họ.
"Mẹ, mẹ ơi, bọn ta sai rồi!"
Vừa rồi tên áo xanh còn cực kỳ phách lối, lập tức quỷ khóc sói gào van xin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận