Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 867: Người trẻ tuổi, đừng gây ầm ĩ như vậy (2)

Nhưng mà Tằng Nhậm Đồ vẫn không hề có dáng vẻ sắp chết.
Ngược lại trên mình hắn bộc phát ra một cỗ khí tức bạo ngược, da thịt cũng bắt đầu biến dạng thành màu đỏ, thực lực dường như cũng đang nhanh chóng tăng lên.
"Chuyện này..."
"Đây là cái gì thế này?"
Thấy thế, mọi người ở đây dồn dập lộ ra vẻ kinh hãi, không tự chủ được lùi bước về sau.
Đến cả Khương Chí cũng như vậy, mặt mũi nàng ta đầy vẻ nghiêm trọng bắt đầu lui lại.
Bởi vì giờ khắc này khí tức trên thân Tằng Nhậm Đồ làm cho nàng ta thấy rất áp lực, giống như trong cơ thể của hắn ta có một con mãnh thú hồng hoang đang thức tỉnh.
"Ầm !"
Dưới sự bạo phát của Tằng Nhậm Đồ, cái xích sắt to lớn khắc chữ phù văn kia trực tiếp bị hắn ta xé thành hai nửa.
"Khặc khặc..."
Ánh mắt hắn biến thành màu đỏ tươi, tóc tai bù xù tràn ngập lệ khí, ánh mắt ung dung nhìn Hoang Thanh Thiên.
"Lão già, may mà ta không nghĩ rằng sẽ dựa vào ngươi."
"Nếu không, ta đã bị ngươi hại thảm rồi".
Hắn ta lạnh lùng nói.
Hoang Thanh Thiên nhíu chặt lông mày.
Giờ phút này hắn cũng phát hiện ra trạng thái khác thường Tằng Nhậm Đồ, cũng cảm giác được nguy cơ cực lớn.
Thế nên không nói thêm lời nào lật tay một cái, thực lực của Tinh Thần Tiên Cảnh khuếch tán ra, một chưởng mang theo lực áp chế đánh thẳng vào ngực Tằng Nhậm Đồ.
"Ha ha ha ha..."
Tằng Nhậm Đồ không hề nhúc nhích, ngược lại cười to.
"Sức mạnh mà sứ giả cho ta quả nhiên cường đại, Tinh Thần Tiên Cảnh thì thế nào chứ?"
"Chết, các ngươi đều phải chết!"
"Người ở chỗ này đều phải chết".
Nói xong, sắc mặt của Tằng Nhậm Đồ hung ác, bổ một chưởng vào vai Hoang Thanh Thiên, Tinh Thần Tiên Cảnh của Hoang Thanh Thiên lại không thể chống đỡ nổi, hắn ta lập tức bị đánh bay ra ngoài trọng thương nằm dưới đất.
"Cái gì cơ?"
Cảnh tượng này.
Khiến cho tất cả mọi người lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Tuyệt đối không thể ngờ rằng thời khắc này thực lực của Tằng Nhậm Đồ lại mạnh như vậy!
"Đây rốt cuộc là chuyện gì, sứ giả này rốt cuộc là ai?" Lý Hồng Thiên nhịn không được hỏi.
Khương Chí trầm mặt lắc đầu, nàng ta cũng không biết.
"Không thể để hắn tiếp tục như vậy."
Lý Hồng Thiên quát lên.
Khương Chí gật đầu.
Sau khi hai người liếc nhau, Lý Hồng Thiên xuất kích trước, Khương Chí theo sát phía sau.
Cho dù hai người đã liên thủ, nhưng mà chỉ vừa mới tới gần Tằng Nhậm Đồ đã bị một chưởng của hắn ta đánh bay ra ngoài.
Bàn tay hắn lại lần nữa hất lên, đám thuộc hạ kia của Khương Chí cũng bay ngược ra ngoài.
Chân hắn đạp mạnh.
Mặt đất sụp đổ.
Dưới âm thanh đinh tai nhức óc, vô số kiến trúc sụp đổ san bằng thành bình địa.
"Ha ha ha ha..."
"Còn ai nữa không, đám phế vật các ngươi, ai có thể làm ta bị thương chứ?"
Tiếng cười to ngông cuồng từ trong miệng Tằng Nhậm Đồ truyền ra, trong mắt hắn tràn ngập sự cuồng nhiệt và điên cuồng từ sức mạnh hắn ta đang sở hữu.
Nhưng mà.
Hắn vừa mới dứt lời.
Một cái tẩu thuốc bất thình lình xuất hiện.
Đập bộp vào đầu hắn, trực tiếp gõ ra một cái hố lớn lên đầu hắn.
"Người trẻ tuổi đừng gây ầm ĩ như vậy, lão tử còn đang ngoáy ráy tai đây, suýt chút nữa lỗ tai đã bị ngươi làm cho điếc rồi."
"Cái gì?"
"Ta bị thương?"
"Ta làm sao có thể bị thương?"
"Ngươi dám làm sao?"
"Làm sao ngươi dám làm ta bị thương?"
Tằng Nhậm Đồ dùng tay vuốt cái đầu đầy máu của mình, tràn ngập sự không tin tưởng.
Sắc mặt nhanh chóng trở nên giận dữ, hung ác trừng mắt nhìn hai lão Lục Thanh Sơn.
Mà sắc mặt Lý Hồng Thiên ngưng trọng còn hai mắt Hoang Thanh Thiên thì trừng to, tràn ngập chấn động.
Trạng thái phòng thủ của Tằng Nhậm Đồ vừa rồi chính mắt bọn họ đã được chứng kiến, bọn họ toàn lực đánh ra một chưởng đều không thể làm hắn bị thương một chút nào.
Lại không nghĩ đến lại bị một cái tấu thuốc cũ gõ thành như vậy.
Đây chính là Nhân Tiên sao?
Quả nhiên thật khủng bố.
Đại gia ngươi đúng là đại gia ngươi!
Chỉ với một tẩu thuốc tùy tiện có thể đổi mới nhận thức của bọn họ.
"Chết tiệt, lão già, ta muốn ngươi chết."
Một âm thanh dữ tợn truyền tới.
Tằng Nhậm Đồ biến tay thành móng vuốt, mang theo một màu đỏ tươi, đánh về phía hai lão đã tấn công lúc trước.
"Hai vị cẩn thận..."
Trong lòng Lý Hồng Thiên hô to.
Nhưng tiếng kêu vừa lên đến miệng, một âm thanh rất nhỏ phát ra.
"Soạt!"
Một cây móc lỗ tai bay ra, bí mật mang theo ráy tai, trực tiếp xuyên qua giữa mày của Tằng Nhậm Độ.
Tằng Nhậm Đồ dừng bước tại chỗ.
Không thể tưởng tượng được mở to hai mắt, tràn ngập sự không cam lòng, sau đó là tiếng ngã xuống.
"Đã bảo ngươi đừng làm loạn, vậy mà không chịu nghe".
Ngô Vĩnh Hồng móc móc lỗ tai, liếc mắt một cái nhìn Tằng Nhậm Đồ đã ngã xuống, khinh thường nói ra một câu.
"Không thú vị chút nào, đi, đi chơi cờ tướng thôi lão Ngô".
Lục Thanh Sơn duỗi người, lãnh đạm nói.
"Được được được."
Vừa nghe đến cờ tướng, Ngô Vĩnh Hồng tức khắc ngứa tay, hô:
"Này nhóm nhóc con kia, nhóm các ngươi chuẩn bị cho lão nhân ta một phòng có bàn mau, lũ các ngươi thật quá nhàm chán mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận