Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 369: Nhất định phải nhớ đến vi sư

Lúc này Lâm Mặc lão đạo mới thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi: "Vậy bước tiếp theo ngươi định làm như nào?"
"Dù sao thì ta cũng sẽ không lặp lại những hành động ngu ngốc đó" Nữ tử áo đen trầm giọng: "Nếu biện pháp mềm mỏng đã không dùng được, thế thì ta sẽ tự tiết lộ tu vi và thân phận trước mặt bọn chúng."
Dứt lời, nàng đạp khí bay trên không trung, trong nháy mắt đã không còn trước mặt Lâm Mặc lão đạo.
Mà ở bên kia.
Cuối cùng đám người Dịch Phong cũng đi đến chân núi Thập Vạn Đại Sơn.
"Vù".
Đúng lúc này, trong không gian truyền đến một tiếng gió rít.
Dịch Phong ngẩng đầu lên thì lập tức thấy một nữ tử áo đen đang phi đến.
"Đồ nhi, nhìn mau, là người tu luyện".
Nghe vậy, Chung Thanh cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Trong phút chốc, trong ánh mắt của hai sư đồ đều tràn ngập sự ngưỡng nộ.
Nhưng mà bọn họ không ngờ được, rằng nữ tử áo đen kia đang bay đến phía bọn họ, nàng đáp lại ở khoảng không ngay trên đầu bọn họ, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn xuống.
Trong lúc hai người bọn họ còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì nữ tử áo đen vừa liếc mắt nhìn thấy Dịch Phong, nàng ta ngay lập tức mở lời: "Bổn nhân chính là Bạch Lãnh Hi của Hư Không Môn tọa lạc tại Đông Phóng Châu, hôm nay đến đây là vì đưa đồ đệ của ngươi đi".
Giờ phút này, xem như nữ tử áo đen đã vào thẳng vấn đề, nàng trực tiếp nói rõ thân phận, cũng không dịch dung như lần trước nữa."
Nói xong, nàng lập tức nhìn Chung Thanh đang đứng ngay bên cạnh Dịch Phong.
"Đưa đồ đệ của ta đi?"
Dịch Phong nhíu mày khó hiểu, sau đó lại chắp tay nói với nữ tử áo đen: "Đồ đệ của ta đã gây ra lỗi lầm gì sao?"
"Không, nhưng hôm nay ta nhất định phải đưa hắn đi".
Bạch Lãnh Hi lại nói: "Nhưng mà các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không làm hắn bị thương đâu, nhanh nhất là nửa tháng, chậm nhất là hai tháng, ta sẽ đưa hắn về trả lại cho ngươi, mà cho dù thế nào, ta cũng sẽ cho hắn một phần cơ duyên."
Cho dù đã nói đến như vậy nhưng trong đầu Dịch Phong vẫn hoàn toàn mịt mờ, ánh mắt vẫn tỏ vẻ không đáng tin.
Bỗng nhiên có một người tu luyện phi đến nói muốn cho đồ đệ của hắn một cơ hội tu luyện, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Ngươi nói đồ đệ của hắn có thiên phú dị bẩm nên được cao nhân coi trong, nhưng đồ đệ của hắn, đến cửa Thanh Sơn Môn cũng không bước vào được, thậm chí tư chất của đồ đệ còn kém hơn cả hắn.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được bèn hỏi: "Ngươi có thể cho ta biết rốt cuộc đây là việc gì được không?"
"Cụ thể đã việc gì, ta không thể giải thích được, nhưng lấy thân phận của ta ra đảm bảo, đi lừa mấy kẻ phàm nhân như các ngươi ta cũng chẳng thu được lợi lộc gì" Bạch Lãnh Hi lạnh lùng đáp.
Mà trong lúc nói chuyện nàng cũng lặng lẽ đánh giá từng cử chỉ của Dịch Phong.
Thật ra nàng cũng muốn thử Dịch Phong một chút.
Dù sao nàng cũng thấy rõ thái độ của bọn người Ninh Sa kia đối với Dịch Phong, điều này khiến nàng không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Cho nên nàng vẫn cẩn thận theo dõi hắn, nhỡ như Dịch Phong thực sự là tuyệt thế cao nhân, chẳng nhẽ nàng không nhìn ra được sao?
"Được rồi".
Dịch Phong trầm mặc gật đầu.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy hợp lí, một người tu luyện như vậy cũng chẳng cần đi lừa mấy kẻ phàm phu tục tử như bọn họ làm gì.
Phản ứng của Dịch Phong đều lọt hết vào trong mắt Bạch Lãnh HI.
Trong lòng nàng cười lạnh một tiếng.
Xác nhận lại lần nữa, quả thật Dịch Phong chỉ là phàm nhân thôi.
Bởi vì cho dù là vờ vịt thì trong tình huống như này cũng sẽ bị lộ tẩy cả thôi.
"Vậy nên, ngươi thấy thế nào?"
Bạch Lãnh Hi hỏi tiếp.
Dịch Phong lập tức nhìn sang Chung Thanh: "Đồ nhi, ngươi tự quyết định đi".
"Sư phụ, ý ngươi thế nào?"
Chung Thanh hỏi lại hắn.
"Theo ý của ta, hay là ngươi cứ đi thử xem sao."
Dịch Phong suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Nếu như người ta muốn hãm hại ngươi thì cũng chẳng cần thiết phải làm như vậy, hơn nữa lần này cũng thể là một cơ hội tốt đối với ngươi."
"Hơn nữa nàng ta cũng nói, nhiều nhất cũng chỉ hai tháng, sau hai tháng thì chắc ta cũng vừa kịp về đến võ quán, đến khi ấy bảo nàng ta tiện thể đưa ngươi về võ quán luôn, ngươi cũng đỡ phải bôn ba chịu khổ đi đường núi".
Chung Thanh cúi thấp đầu rồi nói: "Vậy ta sẽ nghe theo sư phụ."
Dịch Phong xoa đầu hắn rồi cười.
Hắn cũng biết đứa nhỏ này còn gánh trên vai mối huyết hải thâm thù, hắn vẫn luôn luôn hi vọng có thể tu luyện, nếu như lần này thực sự là một cơ hội tốt thì hắn cũng sẽ đố áp lực đi vài phần.
"Ta sẽ đi theo ngươi."
"Như ngươi phải cam đoan, nhiều nhất cũng chỉ hai tháng, ngươi nhất định phải để ta trở về bên cạnh sư phụ. Chung Thanh ngẩng cao đầu nói.
"Ta cam đoan".
Sắc mặt âm trầm của Bạch Lãnh Hi cuối cùng cũng khá hơn.
Nếu biết trước mọi chuyện có thể thuận lợi như vậy, nàng cũng chẳng cần phải làm ra cái loại chuyện ngu ngốc khi ở tửu lâu kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận