Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2219: Bèo nước gặp nhau (1)

Trong lúc vô hình, tâm cảnh của Dịch Phong đã trầm ổn hơn không ít, tu vi cũng theo đó lại lần nữa tăng cao.
Đợi đến khi xuống núi lịch lãm.
Hắn đã vô địch trong vạn dặm, thanh danh truyền vang gần mười châu phủ xung quanh.
Tiếp đó liên tiếp tiêu diệt mấy đại tà ma, thanh danh của Dịch Phong đạt đến đỉnh cao, đến trẻ em dân gian cũng biết danh tiếng bạch y Thần Kiếm, gần như toàn bộ giang hồ trải rộng truyền thuyết của hắn.
Khoảnh khắc này.
Dịch Phong cũng cảm nhận thân ở nơi cao không khỏi rét lạnh vì cô đơn.
Hắn đã khó tìm được địch thủ, càng là khó tìm được bằng hữu thật tình, châu phủ nho nhỏ đã không còn có bất kỳ chuyện gì khiến hắn quan tâm, sự nhiệt tình của tu sĩ các phương, càng làm cho hắn tránh không kịp.
Chỉ có khi trở lại tiểu viện dưới chân Thanh Sơn, Dịch Phong mới cảm thấy có một chút thanh tĩnh tự do.
Một ngày, xuân quang vừa vặn.
Dịch Phong ngồi ở bàn đá trong viện, trên bàn rượu nhạt thức ăn tỏa ra mùi thơm, nhìn về cảnh đẹp quần sơn thanh tú đẹp đẽ ở phía xa, hắn cảm nhận được sâu sắc bản thân mình giống như nhàn vân dã hạc, tiêu dao ở bên ngoài hồng trần, trong lòng có loại an nhàn và yên tĩnh không nói nên lời.
Một ly rượu nhạt vào bụng, đủ loại truyền thuyết vinh quang đều tiêu tán như mây khói, chỉ có từng trận ấm áp lan tràn cả người, khiến cho thân thể thoải mái.
Không cần biết giang hồ phân tranh, chỉ riêng mình ta tiêu dao tự do.
Đúng vào thời khắc buổi chiều an nhàn tĩnh lặng, đột nhiên ở phía không xa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
“Vù, vù…”
Bây giờ tu vi Dịch Phong phi phàm, trong nháy mắt đã phát giác ra được có người đến.
Hắn yên lặng nhìn.
Chỉ thấy người kia bị hắc bào che cả người, ngoại trừ khuôn mặt không nhìn ra được cái gì, chỉ nhìn tướng mạo, tuổi tác tương tự mình, tay cầm một thanh trường kiếm, màu máu đỏ sậm không ngừng từ thân kiếm nhỏ xuống, cả người cũng có một vài dấu vết của máu, nhìn có vẻ có chút mệt mỏi.
Nhìn thấy rõ người đến, Dịch Phong không có chút nào kinh ngạc, chỉ bình tĩnh đánh giá đối phương, suy đoán là địch hay là bạn, hoặc chỉ là vừa đúng lúc đi ngang qua?
Không đợi hắn nhìn kỹ thêm một chút, người kia đã chạy đến hàng rào phía trước cửa sân.
Người đo lên tiếng hô to, ngữ tính vô cùng tùy tính.
“Huynh đệ?”
“Rượu này của ngươi có thể cho ta uống hai chén không?”
Người này vừa trải qua huyết chiến, vẫn còn nghĩ đến uống rượu, cũng đúng thật là người trong lòng có cá tính.
Khó có được người cũng thích rượu, lại không có chút địch ý nào, bất kể người đó có lai lịch thân phận gì, hôm nay có thể gặp nhau ở thâm sơn này thì chính là hữu duyên, uống một chén thì có sao?
Dịch Phong mỉm cười, sang sảng đưa tay mời.
“Nếu như huynh đệ muốn uống rượu, không ngại đi vào đây nâng một ly.”
Lời này vừa mới ra khỏi miệng, đột nhiên bóng đen trước cửa sững sờ.
“Thật chứ?”
“Ngươi không sợ ta?”
Đến loại tình trạng này, hắn còn lo lắng người khác có sợ mình hay không, người này không chỉ rất có cá tính, còn rất biết suy nghĩ đối nhân xử thế.
Dịch Phong nghe xong cười lớn, thuận tay rót đầy rượu vào chén kia.
“Ha ha.”
“Nếu như ta sợ, thì đã không mời ngươi đi vào uống rượu, tương phùng chính là hữu duyên, nếu như ngươi không chê, thì đi vào ngồi xuống uống rượu là được.”
Nhìn thấy Dịch Phong đã rót đầy cái chén trống không kia, tĩnh tọa ngồi đó nhìn đến, giống như có chút hiếu khách sang sảng, người áo đen cũng quả quyết cất bước, đi vào trong viện ngồi xuống bên cạnh bàn đá.
“Mời!”
Hai người cầm chén rượu lên, một hơi uống cạn sạch.
Rượu nhạt vào trong bụng, cả người dâng lên hơi nóng, người áo đen thở một hơi thật dài, trong miệng không ngừng vang lên lời nói tán thưởng.
“A…”
“Rượu ngon! Rượu ngon!”
“Bản đại gia tung hoành tứ hai, còn chưa bao giờ từng uống rượu ngon như vậy! Thêm một ly, thêm một ly nữa!”
Ngôn từ thoải mái, khiến cho Dịch Phong nghe đến tâm tình vui vẻ.
Cũng không phải nói hắn có bao nhiêu thích được người khác khen, mà là nghe thấy lời nói ngay thẳng của người này, dường như không có chút lòng dạ và ý khác, khiến cho người khác cảm thấy thoải mái lạ lùng.
Chí ít, so với những hạng người thế tục nịnh nọt kia mạnh hơn gấp ngàn vạn lần.
Yêu hận rõ ràng, có lời nói thẳng, cho dù chỉ là một chén rượu nhạt tầm thường, cảm thấy dễ uống thì là rượu ngon, đương nhiên rượu ngon thì phải uống thêm một ly!
Tuy lời nói của người này có chút ít mặt dày mày dạn, nhưng tính tình không tệ, có thể nói là quang minh lỗi lạc.
Đại trượng phu xử thế chính là như vậy.
Dịch Phong cười gật đầu, tiếp tục rót đầy chén rượu cho đối phương.
Hai người lại lần nữa chạm ly, trong mắt tràn đầy thoải mái.
“Sảng khoái! Sảng khoái!”
Người áo đen tán thưởng không dứt, càng uống càng là hào hứng tăng vọt.
Dịch Phong cũng bị lây nhiễm, chỉ cảm thấy hứng thú uống rượu mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận