Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1984: Cao thủ thứ hai (1)

“Ngài một mình lên núi, thật sự quá nguy hiểm, nói không chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
Mấy câu như nguy hiểm tính mạng, Dịch Phong thật sự đã nghe quá nhiều.
Nếu là trước đây hắn không rõ thực lực của mình, có lẽ sẽ hơi mong đợi, cho rằng có thể hoàn thành nhiệm vụ tìm chết, nhất định phải thử xem sao.
Lúc này, trong lòng Dịch Phong chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Hắn đã trải qua quá nhiều, quá nhiều nỗi thất vọng rồi.
Nhiều đến độ chết tâm.
Mỉm cười đáp lời, giọng điệu như thường.
“Không sao cả, ta chỉ tùy tiện đi dạo cũng không vào sâu, cô cứ yên tâm.”
Ngụy Tiểu Vi nghe vậy mày liễu khẽ cong, dường như vẫn không yên tâm.
Suy nghĩ một lúc, vẫn khuyên nhủ thêm.
“Dịch tiên sinh, thật sự không thể một mình đi lên núi Thanh Mang này.”
“Nếu ngài thật sự muốn lên núi ngắm cảnh, chi bằng ngày mai chúng ta cùng đi, vừa khéo ta cũng phải lên núi cùng tiểu đội săn yêu thú.”
“Vì gần đây thu hoạch không ít cho nên sẽ không vào sâu, chỉ đi tuần bên ngoài như thường lệ, chắc chắn không có nguy hiểm gì, đúng lúc thích hợp đi cùng với tiên sinh.”
“Cho nên nếu tiên sinh thấy được, ngày mai ta sẽ chờ ngài dưới chân núi.”
“Nếu không ta tuyệt đối không để ngài lên núi.”
Tiểu cô nương càng nói càng nghiêm túc, sắc mặt cũng trở nên bướng bỉnh, dường như rất kiên trì.
Đối mặt với vẻ quan tâm này.
Dịch Phong không nhịn được mỉm cười, chỉ đành lùi bước đáp.
“Được rồi.”
“Hoàng hôn ngày mai, chúng ta không gặp không về.”
Nghe thấy câu này, Ngụy Tiểu Vi mới nở nụ cười, sau khi phụ họa trả lời, như nghĩ đến chuyện gì đó rất vui, ngay cả nỗi lòng mất mát vì không tặng quà được ban nãy cũng đã tan biến sạch sẽ.
Bóng dáng xinh đẹp chạy bước nhỏ rời đi, dưới ánh hoàng hôn phất tay cười tươi như hoa.
“Dịch tiên sinh!”
“Ngài nhất định phải nhớ, hoàng hôn ngày mai, không gặp không về!”
Mặt trời mọc rồi lặn, chớp mắt đã đến hoàng hôn.
Trấn Thanh Hà vẫn lượn lờ khói bếp như ngày thường, nhà nhà trải qua một ngày lao động, phần lớn đều bắt đầu nghỉ ngơi nấu ăn, tửu lâu quán trà trên phố cũng đã đến giờ đông khách, cả trấn nhỏ tràn ngập vui vẻ, đắm chìm trong vẻ yên lành bình thường.
Với dân chúng mà nói, mỗi ngày mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ, đây là định lý đời đời kiếp kiếp cũng là tiêu chuẩn sống an ổn, có thể ăn no mặc ấm, sau bữa cơm uống trà trò chuyện trên trời dưới đất để tiêu khiển nghỉ ngơi, lắng nghe đủ loại chuyện của người tu chân trong truyền thuyết, thầm nói vài câu kinh khủng đáng sợ, chính là khoảng thời gian vui vẻ an nhàn.
Ngoài cửa học đường.
Đám nhóc tuổi tác khác biệt liên tục chào tạm biệt, hào hứng về nhà ăn cơm, cũng có vài đứa nghịch ngợm rượt đuổi nhau pha trò, tiếng cười tràn ngập niềm vui trẻ thơ.
Mắt thấy bóng dáng mấy đứa nhỏ đi xa trong ánh chiều tà, Dịch Phong vui vẻ thở phào nhẹ nhõm.
Lại một ngày dạy học an lòng trôi qua.
Cuộc sống dạy học như vậy, tất nhiên hơi buồn tẻ, nhưng lại an ổn thoải mái, cho người ta cảm giác tự tại nhẹ nhõm, mỗi ngày thấy học sinh tiến bộ cố gắng đọc sách, quả thật khiến người ta có chút cảm giác thành tựu, cuộc sống bình thường như trấn nhỏ này, mỗi ngày đều âm thầm lặng lẽ vững bước tiến lên, khắp nơi đều có thu hoạch.
Huống hồ hôm nay còn có thể cùng đi vào núi săn bắt, cuộc sống lại có thú vui mới mẻ, sao có thể thật sự buồn chán được chứ?
Dịch Phong chậm rãi đi về phía chân núi Thanh Mang, gương mặt mang theo ý cười mong chờ nhàn nhạt.
Không lâu sau.
Hắn đã đến dưới chân núi, trước mắt đã có một nhóm người ngồi trên hòn đá lớn ven đường chờ đợi rất lâu.
Người đó mặc đồ trang bị tinh xảo, có áo giáp da hộ thân.
Vừa nhìn đã biết là thợ săn lão luyện.
Thấy Dịch Phong vừa bước đến, mọi người liên tiếp đứng dậy mỉm cười chào hỏi.
“Dịch tiên sinh đến rồi.”
“Tiên sinh hữu lễ.”
Ngụy Tiểu Vi là người quen thuộc nhất cũng ăn mặc già dặn, thân hình thanh tú được áo giáp da tôn lên càng thuần khiết hơn, lại thêm vài phần khí chất oai hùng.
So sánh với những người khác, trong mắt nàng ta lộ rõ vẻ mừng rỡ, vội vàng mỉm cười bước lên chào hỏi, đồng thời nhiệt tình giới thiệu.
“Tiên sinh ngài thật sự đến rồi, tốt quá.”
“Đội trưởng Từ nghe nói ngài muốn lên núi, cố ý đến dẫn dắt chúng ta, chuyến đi này chắc chắn không có gì sơ suất, đội trưởng là kẻ mạnh cảnh giới võ sư, là cao thủ thứ hai mà trấn Thanh Hà chúng ta mời đến, lão tộc trưởng nói tương lai đội trưởng Từ đầy triển vọng, cho dù vào sâu trong núi Thanh Mang, cũng nắm chắc được vài phần!”
Sau khi Ngụy Tiểu Vi nghiêng người giới thiệu, người dẫn đầu bước ra với vẻ mặt uy nghiêm, râu quai nón tăng thêm khí thế, thoạt nhìn rất có phong phạm của kẻ mạnh.
Mặc cho mọi người đều chăm chú nhìn hắn ta với vẻ cung kính, người này lại mỉm cười ôm quyền với Dịch Phong, ánh mắt lộ vẻ ôn hòa khiêm tốn.
“Dịch tiên sinh hữu lễ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận