Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1246: Thử độc (1)

Một là vì ở thế giới ngươi lừa ta gạt này muốn sống sót cũng không dễ dàng, có thể trở thành người tu luyện mạnh mẽ lại càng khó hơn, rất ít người chịu từ bỏ sinh mạng của mình để tác thành cho đại nghĩa mà con người hay nói đến.
Hai là do điều kiện báo danh đảo Thiên Độc cực kì hà khắc, yêu cầu tu vi thấp nhất cũng phải là Đạo cảnh. Đương nhiên chủ yếu cũng là do dưới Đạo cảnh không có ý nghĩa gì lớn đối với đảo Thiên Độc, bọn hắn hoàn toàn có thể phái cao thủ của Thiên Hạ Hội vào Ma Vực bắt yêu ma cấp bậc đó.
Cứ như vậy cho dù có người báo danh phần lớn cũng không phù hợp yêu cầu.
Mà cường giả Đạo cảnh phù hợp yêu cầu đã đến được cảnh giới đó rồi sẽ càng thêm quý trọng sinh mạng của mình.
Đương nhiên nếu thật sự thỏa mãn điều kiện thù lao cũng rất phong phú, về cơ bản đảo Thiên Độc sẽ lấy danh nghĩa của Thiên Hạ Hội thỏa mãn bất kỳ yêu cầu hợp lý nào của ngươi.
Nhưng dù là thế vẫn rất khó kiếm được người như cũ.
Lúc này lão nhân mặc áo choàng vải bố trước cửa mở mắt, nhìn sắc trời rồi ảm đạm lắc đầu.
Ông ta đã ở đây ba tháng rồi.
Một người chân chính để đưa đến đảo Thiên Độc cũng chẳng có, ông ta đang định dặn dò đồng tử sau lưng đóng cửa vào nhà, dưới ánh chiều tà đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt ông ta.
Ông ta ngẩng đầu nhìn qua là một thanh niên mặc áo choàng trắng.
Nho nhã ôn tồn, phong độ nhẹ nhàng.
"Ngươi..."
Lão nhân mặc áo choàng vải bố nhìn người thanh niên trước mặt, không dám xác định thanh niên này đến báo danh.
Tuy hai năm nay cũng đã thành công chiêu mộ vài người, nhưng trạng thái của những người đó đều không quá tốt.
Có người trọng thương không còn sống được bao lâu, có người gặp phải đả kích mất đi hi vọng được sống.
Mà người có trạng thái tốt như vị trước mặt đây, trong mắt mơ hồ mang theo chút hưng phấn, không giống như muốn tìm chết.
"Ta đến báo danh".
Chớp mắt Dịch Phong đã cắt ngang suy nghĩ của ông lão.
Ông lão nhướng mày, nhìn thanh niên trước mắt với vẻ khó tin.
Mà chuyện xảy ra ở đây cũng thu hút sự chú ý của người tu luyện đi ngang qua bên cạnh.
Với địa điểm chiêu mộ của đảo Thiên Độc, hễ là người ở Thiên Vực có ai lại không biết?
Nhìn thấy có người báo danh đều xôn xao vây lại.
"Xem đi, có người báo danh đảo Thiên Độc kìa."
"Đúng vậy, còn là một thanh niên nữa".
"Không biết hắn gặp phải chuyện gì mà muốn tìm chết".
"Nhưng mà bất kể thế nào dám đến đây báo danh cũng đều là hán tử".
"Nói rất đúng!"
Nhất thời không ít ánh mắt kính phục nhìn về phía Dịch Phong.
Ông lão đánh giá thanh niên trước mặt từ trên xuống dưới, vẫn có chút không dám tin người thanh niên trước mắt này đến đây báo danh.
Cho nên ông ta thử dò hỏi: "Ngươi không sống được bao lâu nữa à?
Dịch Phong lắc đầu.
Ông lão gật đầu, nhìn cũng không giống, bèn hỏi tiếp: "Ngươi có mối thù sâu nặng, muốn dùng việc này trao đổi để Thiên Hạ Hội báo thù giúp ngươi?"
Dịch Phong lại lắc đầu.
Ông lão cau mày, lại hỏi: "Vậy ngươi gặp phải đả kích, cảm thấy đời người vô vị?"
Dịch Phong lắc đầu tiếp.
Đều không phải?
Ông lão chớp mắt kinh ngạc.
Ánh mắt sắc bén đánh giá Dịch Phong, thẳng thắn hỏi: "Vậy ngươi đến đây báo danh để làm gì?"
"Đương nhiên là muốn thử độc cho đảo Thiên Độc các người."
Dịch Phong nói.
Ông lão sửng sốt, đen mặt nói: "Ta muốn nói một là ngươi không thương tật không đau đớn, hai là không có tâm ma, tại sao lại chịu đến đảo Thiên Độc thử độc. Lẽ nào ngươi không biết báo danh rồi sẽ không quay lại được sao?"
"Ta đương nhiên biết báo danh sẽ không quay lại được."
"Nhưng tại sao ta nhất định không còn sống lâu nữa, hoặc bị thương bị đau mới không muốn giữ mạng?"
"Lẽ nào ta không thể đơn thuần là vì muốn thử độc nên mới báo danh?"
"Các người luyện chế độc dược chẳng phải là để chống lại yêu ma xâm nhập trong tương lai sao, vậy ta vì đại nghĩa, vì tương lai của nhân loại không được à?"
"Tại sao nhất định phải nghĩ người ta tồi tệ như vậy?"
Dịch Phong trợn trắng mắt thẳng thừng đáp trả.
Lời đáp trả của Dịch Phong khiến ông lão sửng sốt, mặt mũi đỏ bừng.
Một lúc sau.
Ông ta đang ngồi vội vàng đứng lên, tư thế cung kính cúi người với Dịch Phong.
"Đa tạ công tử đã dạy lão hủ một bài học".
"Là tầm nhìn của lão hủ quá nông cạn, lão hủ xin tạ tội với công tử".
Mà lời nói của Dịch Phong cũng lập tức khiến người vây xem xung quanh bàn tán sôi nổi.
"Hay cho câu vì đại nghĩa, vì tương lai của nhân loại".
"Người này thật sự là mẫu mực của nhân loại chúng ta!"
"Đúng vậy, trước đây ta còn tưởng vị anh hùng này không còn sống được bao lâu hoặc gặp phải biến cố gì, vị anh hùng này cũng đã dạy cho ta một bài học, tầm mắt của ta cũng quá nông lì cạn.
"Ài, ta cũng vậy thôi, dù sao người bình thường luôn vô thức cho rằng đến đảo Thiên Độc đều là người gặp phải biến cố gì đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận