Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 170: Đổi trắng thay đen

“Ngao Trung, ngươi còn cười được, ngươi có ý gì?”
“Đứa con trai đại nghịch bất đạo của ngươi, đã hủy sự trong trắng của Khuynh Thành, cũng tương tự như hủy Phệ Thiên Yêu Lang tộc ta, ngươi chẳng những không cho chúng ta một lời giải thích, còn ở nơi này cười nhạo, Phệ Thiên Hoàng ngươi, rốt cuộc, ngươi muốn thế nào?”
“Đúng, ngươi cũng biết đấy, Khuynh Thành là Thánh Nữ của Phệ Thiên Yêu Lang tộc ta, gánh vác tương lai của Phệ Thiên Yêu Lang nhất mạch!”
Cùng lúc đó, trên mặt đám người Ngao Tất Phương tràn ngập lửa giận, thốt lên lời trách mắng, dạy dỗ Ngao Trung.
“Tương lai của Phệ Thiên Yêu Lang tộc ư?”
Nghe vậy, Ngao Trung thu lại nụ cười chế nhạo, lạnh lùng nói: “Bổn hoàng còn chưa chết, đã nói chuyện tương lai, ngươi thật đúng là dát vàng lên mặt Ngao Khuynh Thành, nói đúng ra, thì ta thấy, nàng là tương lai của Hồng Nhật Nhất Mạch ngươi?”
“Ngươi có ý gì?”
Ngao Tất Phương trầm giọng quát.
“Không có ý gì cả, ai chẳng biết, các ngươi muốn dựa vào Ngao Khuynh Thành, muốn biến Hồng Nhật Nhất Mạch thành Hoàng Tộc Nhất Mạch?” Ngao Trung không chút nể nang, quát.
“Hừ!”
Ngao Tất Phương bị Ngao Trung chỉ thẳng ra, trên mặt cũng không lộ ra vẻ xấu hổ, ngược lại còn hùng hồn, nói: “Từ xưa đến nay, địa vị Phệ Thiên Hoàng đều do người có năng lực nắm giữ, Khuynh Thành với tư cách là người trẻ tuổi nhất của Phệ Thiên Yêu Lang, cho dù sau này, nàng dẫn dắt Hồng Nhật Nhất Mạch ta trở thành Hoàng Tộc Nhất Mạch cũng là chính đáng.”
“Hừ, vậy ngươi đợi bổn hoàng chết đã rồi hãy nói!”
Ngao Trung tức giận, nói.
“Ngao Trung, bổn tông không muốn tranh luận những chuyện này với ngươi, chuyện của tên phế vật Ngao Khánh kia, hôm nay, ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích!” Ngao Tất Phương trầm giọng quát.
“Đúng.”
“Đừng nói ngươi là Phệ Thiên Hoàng, con trai ngươi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo bậc này, ngươi phải đưa ra một lời giải thích!”
Trong một lúc, mọi người phía sau Ngao Tất Phương cũng tạo áp lực vào lúc này.
“Giải thích?”
Ngao Trung cười chế giễu, “Ta còn muốn tìm các ngươi đòi lời giải thích đấy, Khánh Nhi nhà ta thuần khiết như vậy, có quỷ mới biết, liệu có phải là Ngao Khuynh Thành kia của các ngươi dụ dỗ Khánh Nhi nhà ta hay không!”
“Ngươi...”
Ngao Trung vừa dứt lời, nhất thời, Ngao Tất Phương tức giận suýt nữa hộc máu.
Những lời không biết xấu hổ như thế, vậy mà cũng nói ra được!
“Ngao Trung, ta thật không biết, ngươi còn có mặt mũi mà nói ra những lời như thế đấy.”
Ngao Tất Phương vẻ mặt âm u, nói: “Khuynh Thành có được truyền thừa của Hồng Nhật Nhất Mạch ta, rõ ràng nàng biết rằng việc mất đi trong trắng trước khi tới Yêu Tông sẽ làm cho công lao đổ sông đổ biển, sao nàng lại làm ra loại chuyện ngu ngốc này được cơ chứ?”
“Hơn nữa, nàng là người trẻ tuổi nhất, nổi bật cả về thực lực, dung mạo, thiên phú, vô số nhân tài trẻ tuổi, anh tuấn trong tộc, nàng đều không để ý tới, sao có thể nhìn trúng đứa con trai phế vật kia của ngươi?”
“Hừ, vậy thì cũng chưa chắc.”
“Mặc dù thực lực và thiên phú Khánh Nhi nhà ta chỉ bình thường, nhưng có được di truyền của ta, lớn lên không cần nói cũng biết.” Ngao Trung không xấu hổ, nói: “Nhỡ đâu Ngao Khuynh Thành nhà các ngươi say mê dung nhan tuyệt thế của Khánh Nhi nhà ta, vậy cũng không phải là không thể.”
“Ngươi, ngươi ngươi....”
Ngao Tất Phương tức giận đến run người, chỉ vào Ngao Trung, lạnh lùng nói: “Nói như vậy, ngươi muốn chuyện này cứ mơ hồ như vậy mà qua?”
“Nếu không thì sao, tuy rằng ta không vừa mắt Hồng Nhật Nhất Mạch các ngươi, nhưng tốt xấu gì cũng là trụ cột của Phệ Thiên Yêu Lang tộc chúng ta, suy cho cùng ta cũng không thể nắm chặt chuyện này mà không buông đúng không?” Ngao Trung cảm thán một tiếng, phất tay, nói: “Cho nên, tuy rằng trong chuyện này Khánh Nhi nhà ta chịu thiệt, nhưng ta vì sự đoàn kết của bộ tộc, cũng chỉ có thể lựa chọn không truy cứu nữa.”
“Ngươi...”
“Phụt....”
Sau câu nói này của Ngao Trung, rốt cuộc Ngao Tất Phương cũng không thể nhịn được nữa, hắn tức ngực, phun ra một ngụm máu tươi.
“Được, được, được, mọi chuyện Phệ Thiên Hoàng ngươi gây ra cho Hồng Nhật Nhất Mạch ta hôm nay, ta nhớ kỹ!”
Mạnh mẽ nuốt xuống máu tươi, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào Ngao Trung, truyền ra giọng nói oán hận.
Mặc dù, hắn rất muốn trực tiếp ra tay, nhưng nếu thật sự ra tay, ắt sẽ bị Ngao Trung nắm được nhược điểm, ngược lại sắp đặt tội danh phạm thượng cho Hồng Nhật Nhất Mạch bọn họ.
Điều này đối với tình hình của bọn họ mà nói, là cực kỳ bất lợi.
Chỉ có thể nuốt giận, dùng ánh mắt âm u nhìn Ngao Trung, dẫn theo mọi người rời đi với vẻ mặt không cam lòng.
“Ha ha ha....”
Nhìn thấy bóng dáng của Ngao Tất Phương chật vật rời đi, Ngao Trung cất tiếng cười to, truyền ra âm thanh vui sướng.
“Thật sự là không thể ngờ được, đứa con trai không nên thân nhất của ta, lại làm ra chuyện khiến Ngao Trung ta cũng phải bội phục.”
“Làm... Ngao Khuynh Thành, sảng khoái!”
“Lần này, trực tiếp phá vỡ tính toán của Hồng Nhật Nhất Mạch, khiến gian kế của bọn họ trực tiếp tự sụp đổ, thật sự là công thần của Hoàng Tộc Nhất Mạch ta!”
Cùng với tiếng cười to mà càn rỡ, hắn vội vàng quay về điện Phệ Thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận