Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1322: Tâm cảnh của hắn, thực sự hiếm có (1)

Qua hôm nay sợ là khó tìm được cơ duyên tương tự.
Dịch Phong dứt khoát đồng ý.
"Tốt, vậy thì làm phiền ngươi rồi."
Bạch Phiêu Phiêu mừng thầm trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp cố gắng khắc chế cảm xúc.
Gần như không do dự.
Chỉ thấy tay áo vung khẽ, lập tức một gợn sóng xuất hiện, không gian trước mắt ba người giống như trở thành mặt hồ đang tách ra hai bên, tự tạo thành một cái khe!
Không hổ là thủ đoạn của Thánh nhân.
Quả nhiên lợi hại.
Tại thời điểm Dịch Phong tán thưởng hâm mộ, hai cô gái đã đứng dậy đi về phía khe hở.
Bạch Phiêu Phiêu ngoái nhìn mỉm cười.
"Dịch công tử, đã vậy thì... Đi theo ta đi".
Dịch Phong gật đầu đáp ứng, vỗ vai Trần Đống rồi bước vào.
Trong ánh mắt đờ đẫn của Trần Đống.
Ba người rời đi, sau đó gợn sóng tiêu tán, khe hở cũng biến mất theo, không còn tung tích.
Trần Đống lúc này mới cả kinh ngồi phịch ở trên mặt đất.
thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài!
Thời gian dần qua.
Trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngô, kích động đến mức tự lẩm bẩm!
"Ta... Ta quen biết Thánh nhân, ta quen biết Thánh nhân!"
Dị giới.
Giữa trời vỡ ra khe hở.
Ba người bước ra, đứng ở giữa trời.
Ráng mây chiếu trời.
Biển sương mù cuồn cuộn!
Nhìn biển mây tuyệt mỹ lúc trời chiều trước mắt, Dịch Phong cả kinh đến mức sững sờ.
Những năm gần đây.
Hắn đi qua không ít nơi, cũng đã gặp đại tông môn, thậm chí còn từng làm cô gia tông môn, cũng không thể coi là chưa trải sự đời.
Nhưng cảnh tượng trước mắt.
Lại làm hắn có chút sinh lòng hướng tới.
Giờ phút này đứng ở đám mây.
Tiên thú xung quanh bay lượn, bóng của cự thú lọt vào biển mây cuồn cuộn, rất nhanh sau đó biển mây phục hồi, trở về yên tĩnh, không còn âm thanh huyên náo.
Dường như là vườn địa đàng giữa trần gian, không có nơi nào khác có thể sánh bằng!
Cảnh tượng này...
Chưa gặp trực tiếp thì khó lòng tưởng tượng ra được.
Bạch Phiêu Phiêu cười một tiếng.
"Theo ta."
Nói xong.
Chỉ thấy nàng bước lên phía trước một cái, bóng người đã xuất hiện ở vị trí cách đó xa vạn trượng.
Tô Tiệp cũng không khác bao nhiêu.
Một cái chớp mắt chân đã đứng trên tầng mây.
Súc Địa Thành Thốn.
Không hổ là Thánh nhân.
Nhìn thấy hai cô gái dẫn đường, Dịch Phong thầm than trong lòng, thế nhưng không luống cuống!
Mau chóng đuổi theo.
Một lát sau.
Theo chân hai cô gái, Dịch Phong ngao du trong biển mây, chỗ nào cũng có thể tùy ý thấy được cung điện lầu các lộng lẫy, Tiên thú Loan Phượng đông đảo.
Tiên nhạc lượn lở, tiên tuyển chảy róc rách.
Khu vực này tựa như hòn đảo khổng lồ trôi nổi giữa trời, ngóng nhìn biển mây hạ giới mênh mông vô ngần, các giới tựa như sâu kiến, trong giấc mộng cũng khó thấy cảnh này.
Nhìn tiên thổ dưới chân không ngừng hiện lên, lại là mênh mông vô bởi Dịch Phong mở rộng tầm mắt.
Đây mới là động phủ Thánh nhân.
Thật sự là một chỗ tu tiên dưỡng tính tuyệt diệu!
Cái gọi là đại tông môn.
Ổ trước mặt nó lộ ra về thô bỉ không chịu nổi, đâu chỉ là kém xa vạn dặm!
Hồi tưởng quá khứ.
Hắn chỉ là một người phàm, có đôi khi ăn cơm cũng không đủ no!
Bây giờ lại đang ở đất của Thánh nhân.
Thấy được loại cảnh đẹp này!
Hết thảy thực sự quá mức mỹ hảo!
Nếu không phải Bạch Phiêu Phiêu giảm chậm tốc độ, chỉ sợ hắn đã bỏ lỡ loại cảnh đẹp này.
Nàng quả nhiên là một người bạn tốt.
Đáng để kết giao.
Thảo nào tu tiên là mộng tưởng lớn nhất đời người, cũng khó trách Thánh nhân làm người ta cuồng nhiệt như vậy.
Lần này.
Nhất định phải nắm chặt cơ hội!
Chỉ cần thành công tìm cái chết, mình nhất định cũng có thể đạt tới cấp bậc này!
Tương lai.
Tất cả bạn tốt cùng hưởng trường sinh, mỗi ngày thảnh thơi không có gì lo lắng, đánh cờ uống trà trên mây, ăn thịt nướng uống rượu giữa đám sao trời...
Như vậy chẳng phải rất tốt đẹp sao!
Mộng tưởng gần ngay trước mắt.
Dịch Phong ấp ủ rất nhiều cảm xúc, thốt ra một bài thơ cổ.
"Có lòng tìm tiên hỏi trường sinh, tiên cảnh biển mây ngay trước mặt. Tiên cảnh thần sơn đón đạo hữu, giấc mộng chiêm bao giữa phố phường".
Ý cảnh thi từ khoan thai.
Tại được bài này, thật giống như chứng kiến hết thảy, cũng khiến người ta rung động theo.
Bạch Phiêu Phiêu nghe tiếng ngoái nhìn.
Trông thấy ánh mắt sáng lạn của Dịch Phong, không khỏi trái tim thổn thức.
Nhiều năm không gặp.
Vị Dịch công tử này vẫn tài tình như năm đó, thuận miệng liền có thể xuất khẩu thành thơ, phảng phất như hết thảy đều trở về ngày đầu.
Cảm giác mong muốn trò chuyện càng thêm bức thiết...
Bạch Phiêu Phiêu yên lặng ghi lại câu thơ, đi nhanh về phía chỗ sâu trong cung điện giữa biển mây.
Không bao lâu sau.
Ba người dừng chân trước một đình viện.
Trong vườn hoa các loại hoa kì lạ nở rộ, lịch sự tao nhã mà không yêu mị, trong đình có cả đàn và cờ, giúp cho người ta nhìn thấy đã cảm thấy bình thản.
Cảnh tượng như thế này.
Tựa như không phù hợp với thân phận Thánh nhân, cũng bình thường tới cực điểm.
Nhưng bốn phía lại là đạo vận lưu chuyển.
Thân ở trong đó liền có được lợi ích lớn lao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận