Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1642: Hang ổ người ác (1)

Trên bãi biển rộng lớn, chỉ có một bia đá khắc chữ “Đảo Dương Quang”.
Dịch Phong nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía Mạn Mạn.
“Cái tên này nào giống hang ổ của người ác, đừng nói người ác, cái nơi này nửa ngày cũng không nhìn thấy người nào, ngươi xác định không đi nhầm chứ?”
Mạn Mạn nghiêng cái dây ăng ten trên đầu, không ngừng phun ra bong bóng.
Nhìn bộ dáng đáng chết kia, Dịch Phong cũng lười hỏi lại.
Thu hồi Mạn Mạn vào trong nhẫn, một mình hắn bay lên trên không, đứng ở trong mây quan sát, cuối cùng thu trọn cảnh sắc của hòn đảo vào trong mắt.
Đại khái trong phạm vi ngàn dặm, cảnh sắc vô cùng lộng lẫy.
Rừng biển núi cao cái gì cần có đều có, ao hồ chim muông nhiều vô số kể.
Làm người khác chú ý nhất, vẫn là thành trì phồn thịnh ở trung tâm đảo, ở bên ngoài phía xa mấy trăm dặm, vừa nhìn đã thấy khu vực ở chính giữa lập lòe giống như viên ngọc sáng.
Trên bầu trời.
Không ngừng có tu sĩ ở các nơi bay về phía thành trì.
Bốn phía trên mặt đất, cũng có không ít thành nhỏ như ngôi sao ở xung quanh.
Nhìn về phía thành trì phồn thịnh ở nơi xa, trong mắt Dịch Phong lộ ra vẻ hi vọng.
“Hóa ra đều ở trong thành, khó trách không gặp được người nào! Thành trì này nhìn có vẻ cực kỳ phồn hoa, đầu tiên tìm hiểu tình huống một chút!”
Trong lúc nói, Dịch Phong tăng nhanh tốc độ bay.
Sau đó không lâu, hắn đã bay đến cửa thành phía tây cao mấy trượng, đáp xuống mặt đất, lẫn vào trong đám người.
Bước vào cửa thành.
Tòa nhà ở hai bên san sát nối tiếp nhau, có không ít tọa kỵ dị thú lui tới, nói là đô thành của một nước cũng không đủ để miêu tả sự nhộn nhịp này.
Khó có thể tin, ở một hòn đảo nhỏ Đông Hải cách xa đại lục mấy vạn dặm, thế mà lại cũng có thể có một thành trì phồn hoa như này.
Nhìn thấy sự việc nằm ngoài dự liệu, Dịch Phong càng thêm chờ mong.
Nhanh chân đi về phía trước, đi về phía một tào tửu lâu náo nhiệt ở ven đường.
Tiểu nhị đi đến, nhiệt tình chiêu đãi.
Dịch Phong ngồi xuống một góc của đại sảnh, ăn thức ăn rồi uống chút rượu.
Có ăn cơm hay không cũng không sao cả, chủ yếu là hắn muốn thám thính tình huống của đảo Dương Quang này, tửu lâu rồng rắn lẫn lộn, đương nhiên không có chỗ nào tốt hơn chỗ này để nghe ngóng tin tức.
Không lâu sau.
Chỉ nghe thấy mấy người ở gần chậc chậc lên tiếng.
“Nghe nói chưa? Đại hội đấu giá mấy ngày trước, bị Lưu Chính Phong đại náo, thiết chút nữa đoạt đi một kiện trọng bảo!”
“Ôi trời!”
“Lão tiểu tử Lưu Chính Phong kia, vừa mới bước vào cấp Thiên đã kiêu ngạo như thế, hắn dám quấy rối đại hội đấu giá, đây không phải là tự tìm đường chết sao?”
“Ai nói không phải chứ! Hắn đây là không biết trời cao đất rộng, chớp mắt đã bị người của Vạn Bao Lâu đánh ra khỏi hội trường, rất nhiều cao thủ đều xuất hiện, chết ngay tại chỗ!”
“Ha ha, thật đúng là người chết vì tiền, chim chết vì ăn.”
Dịch Phong nghe đến dừng đũa ngước mắt, trong mắt dần dần hiện lên ánh sáng.
Hội đấu giá kia có thể ở nơi này đấu giá bảo vật, còn có thể tùy ý đánh chết cao thủ cấp Thiên, hình như rất lợi hại.
Dường như bản thân hắn cũng có thể thử một chút?
Trong lúc hắn trầm ngâm, giọng nói của mấy người lại tiếp tục vang lên.
“Ây, chết thì chết thôi, chẳng qua chỉ là một tên phế vật!”
“Phương sư huynh nói rất đúng! Loại phế vật này, tu vi thấp lại không có mưu trí, cũng dám ham muốn bảo vật của hội đấu giá, thật là chán sống rồi!”
“Nếu như ta đi, chắc chắn sẽ không biết tự lượng sức mình như thế, đầu tiên giả dạng thành người của Vạn Bảo Lâu, trộm được bảo vật thì sẽ cao chạy xa bay, ai có thể làm gì được ta?”
“Theo ta thấy, nếu thật sự muốn lấy trọng bảo, mời mấy vị đại nhân đến giúp đỡ đoạt bảo, cũng chưa hẳn là không thể!”
“Không sai, không sai, chặn giết nửa đường cũng coi như thượng sách.”
“Ai nha, không ngờ được Lưu hiền đệ cũng am hiểu đạo này sâu như thế!”
“Đâu có đâu có, tại hạ sao dám so sánh với Phương huynh!”
Chủ đề của mấy người dần dần đi chệch, còn trắng trợn giao lưu tâm đắc cướp giật, thỉnh thoảng nói mấy câu khiêm tốn, người không biết, còn tưởng bọn họ đang giao lưu chuyện phong nhã nào đó.
Dịch Phong nghe đến tức giận mặt xám lại.
Cướp bóc cũng có thể coi là việc đương nhiên như thế à?
Há mồm ra là ăn trộm cướp bóc, đến nửa đường bố trí mai phục cũng nói ra tự nhiên như thế, lời nói của lão lục không ngớt, nơi này thật đúng là “Dương Quang” mà.
Yên lặng nhìn xung quanh.
Mấy bàn thực khách ở trong tửu lâu, tất cả đều hờ hững ăn uống, thỉnh hoảng có người còn trong mắt lộ ra ý cười, dường như đã tập thành thói quen với loại lời nói này.
Một hồi chứng kiến, tam quan của Dịch Phong cũng được đổi mới.
Khá lắm.
Đúng thật là cướp bóc như uống nước, người ác ở khắp nơi!
Đảo này đúng thật là hang ổ của người ác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận