Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 324: Ngươi là một nam nhân bạc tình (1)

"Nói... nói hay, nói hay lắm".
Kiếm Vô Tâm ngập ngừng trả lời, cúi thấp đầu cố gắng che giấu sự hốt hoảng của bản thân.
"Đó là kế hoạch của chúng ta".
Dịch Phong lại nhìn bản đồ, nói lại một lần kế hoạch lúc trước cho Kiếm Vô Tâm nghe.
Kiếm Vô Tâm ngay lập tức mơ hồ.
Một đám lão đại như thế này tập hợp lại một chỗ, lập mưu lâu như vậy, chính là vì muốn cướp dâu?
Hơn nữa lại đi cướp một gia tộc nhỏ đến cả hắn là Kiếm Vô Tâm còn khinh thường?
Lão đại thường thích bày trò như vậy sao?
Sau khi thuật lại kế hoạch một lần nữa, Dịch Phong vung tay nói với đám người: "Sợ là cao nhân cần phải nghỉ ngơi rồi, chúng ta lui trước vậy!"
Nghe vậy, đám người liền liên tục đi ra.
Nhìn thấy Dịch Phong cùng những người khác đi rồi, Kiếm Vô Tâm lập tức tê liệt dưới mặt đất, hạ đường huyết luôn rồi...
Ngày hôm sau.
Thành Hán Xương náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Bởi vì hôm nay chính là ngày mà đệ nhất gia tộc Diệp gia và đệ nhị gia tộc Vân gia tại thành Hán Xương liên hôn cùng nhau.
Vân gia.
Kết hoa giăng đèn, nhìn giống như là việc đáng vui mừng, nhưng mà trong lòng của toàn bộ Vân gia đều đang có sương khói mù mịt.
Diệp Vô Trần là người như nào, Vân gia đều biết rất rõ, gả Vân Mộng Thiên cho hắn, căn bản là đẩy vào hố lửa.
Nhưng với sự thúc ép và uy hiếp của Diệp gia, Vân gia thật sự không còn cách nào khác.
Thực ra đơn giản xét từ sức mạnh và bối cảnh gia tộc mà nói, Vân gia không thua kém Diệp gia bao nhiêu, nhưng mà điều quan trọng là ca ca của Diệp Vô Trần là Diệp Thiên Tứ đang làm tiểu đội trưởng ở Xuy Tuyết Sơn Trang.
Xuy Tuyết Sơn Trang, đối với loại gia tộc như Vân gia mà nói, căn bản chính là nhân vật khổng lồ, mà có một tầng quan hệ này, Diệp gia chính là bá chủ tuyệt đối tại thành Hán Xương.
Trong phòng.
Trên gương mặt xinh đẹp của Vân Mộng Thiên tràn đầy nước mắt, mang đây vẻ mệt mỏi.
"Mộng Thiên, hay là không gả nữa, ta đi tìm Diệp gia nói chuyện".
Nhìn thấy dáng vẻ của Vân Mộng Thiên như vậy, trong lòng Vân Thăng cũng không vui vẻ nổi, đỏ mặt nói.
"Đừng phụ thân".
Vân Mộng Thiên vội vàng ngăn cản hắn, nói: "Nếu như ta không gả nữa, Diệp gia nhất định sẽ ghi hận trong lòng, sau này Vân gia của chúng ta sẽ không có đất dung thân tại thành Hán Xương, coi như là vì trên dưới vài trăm người của Vân gia chúng ta, ta nhất định phải gả!"
"Ôi!
"Đều trách ta vô dụng!"
Vân Thăng nặng nề thở ra, tinh thần chán nản, hốc mắt cũng trở nên đỏ bừng.
Nếu như không phải vì một điểm đó, làm sao lại hắn có thể đẩy con gái của mình vào hố lửa chứ.
Giờ lành đã đến.
Diệp Vô Trần của Diệp gia mặc đại hồng bào, cưỡi trên ngựa trắng, mang theo đoàn người thật dài, khua chiêng gõ trống rước Vân Mộng Thiên lên kiệu hoa.
Tất cả nhưng việc này.
Nhìn thì thấy hài hòa biết bao.
Nhất là Diệp Vô Trần đang cưỡi ngựa trắng ở phía trước, trên mặt tràn đầy ý cười.
Tiểu nương tử Vân Mộng Thiên này, hắn thầm thương trộm nhớ đã rất lâu, lần này cuối cùng cũng rước về được.
Vừa nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc tối nay, miệng của hắn lập tức giương lên không kiểm soát được... he he he...
Nhưng đột nhiên.
Ngay ngã ba đường phía trước, đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào.
Một nhóm đông người đứng ngay giữa đường, chuyển động uốn éo theo điệu múa ma quái gì đó.
Đứng đầu tiên, là một nữ nhân to béo.
Chân mang một đôi ủng đi mưa, thân dưới mặc váy ngắn màu đỏ, có thể nhìn thấy rõ ràng trên đôi chân đang lộ ra, lông chân dài thô kệch, thân trên thì cài cúc áo nhỏ trùng hợp lộ ra cái rốn, nguyên nhân có thể do quá béo, toàn bộ quần áo trên người đều đang chịu đựng mà siết chặt.
"Nào, bên trái cùng ta vẽ con rồng, bên phải cùng ta vẽ cầu vồng..."
Chỉ thấy kẻ đó vừa hô to khẩu hiệu, vừa vung khăn tay màu đỏ trong tay, đi theo nhịp điệu, lắc lắc tóc đuôi ngựa trên đỉnh đầu.
Cảnh tượng thu hút này, lập tức khiến Diệp Vô Trần nhìn sang, nhưng khi hắn nhìn kĩ dáng vẻ của nữ nhân đó, lập tức trừng to hai mắt.
"Nữ nhân này xấu quá đi!"
Diệp Vô Trần trực tiếp run cầm cập, cảm thấy buồn nôn.
Nhưng chính vào lúc này, nữ nhân mập mạp nghiêng người vểnh mông lên, dùng tay vỗ một cái, cùng lúc mãnh liệt nháy mắt với Diệp Vô Trần, vểnh đôi môi vừa đỏ vừa dày.
Phía trên đôi môi, còn lộ rất rõ râu ria còn chưa cạo sạch.
Moa moa moa chụt chụt...
"Oe... Oẹ..."
Diệp Vô Trần gồng người, trực tiếp ói ra ngoài.
Vội vàng kéo cương ngựa, cho ngựa trắng đi về phía khác, tên mặt đen mắng chửi: "Con mẹ nó thật là xúi quẩy, đi bên này đi bên này".
Nói rồi, đội ngũ rước dâu lập tức đi sang con đường khác.
Thực ra đi sang con đường khác còn gần hơn một chút, có điều so với đường cũ, cần đi qua rất nhiều con hẻm chật hẹp.
Mà thấy như vậy, nữ nhân mập mạp đang nhảy múa lộ ra nụ cười như ý.
Đội ngũ, trước sau như một đi về phía trước.
Đấy là một con đường rất dài, hai bên cũng đầy người xem náo nhiệt.
Nhưng chính vào lúc đó, truyền đến một tiếng khóc than trời trách đất.
Có thể nhìn thấy, một ông lão què chân đang chống gậy, trực tiếp chặn trước mặt Diệp Vô Trần đang đứng đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận