Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1390: Đáp lễ cũng có thể bàn (1)

Quá ác độc.
Sư huynh thật là tàn nhẫn!
Ánh mắt Ngụy Đông Hải tràn đầy không cam lòng.
Ra vẻ đắc ý liếc qua Ngụy Đông Hải, khóe miệng Túy Vô Nhai hơi nhếch, như thể muốn nói ngươi vẫn còn quá non.
Luận tu vi, hắn ở trên sư đệ.
Luận đối nhân xử thế, hắn cũng chu đáo hơn sư đệ.
Lúc trước là nhất thời mắt vụng về nên mới gây sai lầm, về sau hắn sẽ không ngốc như vậy nữa!
Hai người cứ vậy cầm đồ của mình trong tay, ra vẻ muốn tranh đấu một phen, thậm chí đã sắp đánh nhau!
Ai có thể nghĩ tới quà đáp lễ cũng có thể gây ra mâu thuẫn.
Dịch Phong nhìn cảnh này mà dở khóc dở cười, tựa như trông thấy hai đứa trẻ con.
Vừa bất đắc dĩ, lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu.
Việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể nhận lấy thành ý của người ta, bằng không tiếp tục như vậy, có khi hai ông lão này sẽ đánh nhau vỡ đầu chảy máu, bầu không khí đang yên đang lành trực tiếp bị hủy!
Dịch Phong vội vã mở miệng, đưa bảo kiếm tới.
"Tốt, vậy ta sẽ nhận lấy thành ý của các ngươi, chúng ta trao đổi, xem như ta chiếm chút lợi nhỏ."
Hai lão già vừa mừng vừa sợ, kích động nói cảm ơn một hồi lâu.
"Dịch huynh đệ có lòng rộng lượng như vậy, thật khiến chúng ta xấu hổ!"
"Dịch huynh đệ quá trượng nghĩa, chúng ta tự thẹn không bằng!"
Rõ ràng trước đó còn ra vẻ thù địch.
Đảo mắt một cái đã mặt mày hớn hở, cùng nhau hành lễ cảm ơn, không khí chuyển đổi nhanh đến mức khiến người ta đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Cũng may tất cả đều vui vẻ.
Hai bên đều đã có thu hoạch, cũng coi như mang về chút quà lưu niệm.
lết thảy kết thúc mỹ mãn, ba người vừa ý bước lên đường về.
H Lần nữa trở lại cửa thôn.
Hai lão già lại cảm ơn hồi lâu mới rời đi, Thể phải lấy thêm bảo vật quý giá tới để cảm ơn trước, như thể nhất định phải phân cao thấp.
Dịch Phong nhìn mà buồn cười.
Mang theo hồ lô rượu trong tay cùng chút quả đại, cảm giác tràn đầy thu hoạch.
Sinh hoạt lâu ngày trong thôn, tính tình Thánh nhân cũng biến thành chất phác.
Nhưng con người có tính cách như vậy lại càng dễ gần hơn.
Ra ngoài đạo chơi một vòng, còn được tặng nhiều như vậy, loại tình cảm chân thành tha thiết này không khỏi làm cho lòng người vui vẻ.
Nhìn về nơi xa cười khẽ, Dịch Phong quay người bước về nhà cũ.
Đảo mắt một cái đã tới ban đêm.
Rượu ngon kết hợp quả dại, lại nấu một tô mì.
Rượu đủ cơm no, cuộc đời không có gì phiền não.
Một đêm không có gì xảy ra.
Uống rượu trước khi ngủ giúp ban đêm ngủ rất say, sáng sớm toàn thân thoải mái.
Nhìn về ánh nắng nơi xa.
Toàn thân đều cảm thấy tràn đầy sức lực, chỉ còn thiếu một bữa cơm.
Dịch Phong đi tới nhà bếp, chuẩn bị làm ít đồ ăn.
Trong nhà bếp lại truyền ra tiếng vang leng keng!
Đứng ở trước cửa nhìn vào.
Phó lão đầu đang bận làm các loại thao tác đẹp mắt, trong đẹp mắt lại mang theo sảng khoái, nấu ăn mà như đang biểu diễn kỹ năng!
Nhìn thao tác kia đã biết là phải luyện tập rất cực khổ, trong thời gian ngắn cực kỳ khó mà học được.
Dịch Phong nhìn cảnh đẹp ý vui, cũng dần dần phát hiện điểm không thích hợp.
Lão đầu này nhìn như trở về bình thường, không còn mê đắm người đàn bà thực dụng kia, hôm nay hình như nấu càng nhiều, trứng hình trái tim và thức ăn đều là suất ăn của hai người!
Đợi đến khi làm xong, hắn cẩn thận cất đồ ăn vào hai hộp cơm, Dịch Phong không hiểu được mà nhíu mày.
"Lão già, vì sao ngươi phải chia thức ăn làm hai phần? Định ăn chung với người ta sao?"
Phó Nam Thiên cầm tạp đề, lộ ra nụ cười.
"Không phải, Đình nhi đã có người trong lòng, ta tiện thể làm thêm một phần, chỉ thế mà thôi."
Người trong lòng?
Còn mà thôi?
Dịch Phong nghe mà sững sờ.
Hắn làm người hai đời, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên nghe thấy có người làm điểm tâm cho người yêu của người mình thích, thái độ còn rất bình tĩnh, chẳng hề để ý gì khác.
Nên nói ông lão rộng lượng hay là tuổi mình còn quá trẻ đây?
Dịch Phong cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Phó Nam Thiên nhìn Dịch Phong đang sững sờ, nở nụ cười hờ hững.
"Ngươi còn trẻ, không hiểu ảo diệu trong đó."
"Nhìn như là Đình nhi đã có người trong lòng, thực ra là Đình nhi khảo nghiệm ta!"
Dịch Phong cau mày, chỉ thấy Phó Nam Thiên lộ nụ cười thâm sâu.
"Không trải qua khó khăn trắc trở, thì sao xứng gọi là chân tình?"
"Đình nhi nhất định là đang sàng lọc người thực sự yêu nàng."
"Một ngàn năm qua, Đình nhi đã gặp được hai người vừa ý, nhưng quá tam ba bận, đây là bài kiểm tra cuối cùng, nàng nhất định sẽ hiểu ai mới là người yêu nàng nhất!"
"Ta tin tưởng, Đình nhi nhất định sẽ minh bạch!"
Cảm khái một tiếng, Phó Nam Thiên nhấc lên hộp cơm, bước đi một cách kiên định.
Nhìn bóng lưng đối phương dần xa, Dịch Phong cảm thấy tình cảm của lão già đã hoàn toàn vượt xa nhận thức của mình, có lẽ cả đời này hắn cũng không thể nào hiểu được.
Dịch Phong chỉ còn có thể sững sờ nhìn lão già rời đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận