Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 517: Thật là trùng hợp nha (2)

Mọi người nghe vậy, bừng tỉnh hiểu ra, vội vã hạ xuống từ trên bầu trời, đồng thời thu liễm lại khí tức.
Đúng lúc này, ngọc giản của tứ đại tông chủ đồng thời sáng lên.
Sau khi bốn người nhìn xong tin tức trong ngọc giản, liếc nhìn nhau, cùng ngưng trọng gật đầu một cái.
Hiển nhiên.
Bốn người cùng lấy được một tin tức.
"Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?" Dạ Năng nhịn không được hỏi.
"Trên bầu trời của Nhất Tuyến Cốc xuất hiện thiên địa dị tượng, nếu như đoán không sai, hẳn là có thiên địa dị bảo xuất thế".
Tông chủ của Thái Nhất Cốc nói.
"Không sai, động tĩnh của thiên địa dị tượng lần này cực lớn, rất nhiều thế lực ẩn tàng trong bóng tối nhộn nhịp ló đầu, sợ là bốn người chúng ta đều phải qua đó".
Tông chủ của Hằng Thiên Kiếm Trai hơi có chút không cam lòng nói.
"Đại sự làm trọng, các ngươi đi đi".
Dạ Năng ngẩng đầu nhìn phương Bắc một chút, quả nhiên, bầu trời hướng ấy đang rực rỡ hào quang.
Bốn người mặc dù không muốn rời đi, nhưng cũng không có biện pháp nào, nhưng mà trước khi rời đi, đều kéo lấy Dạ Năng trịnh trọng giao phó.
"Chúng ta nếu làm xong việc, sẽ lập tức quay lại".
"Chuyện tìm kiếm tiền bối, tạm thời liền giao cho các ngươi."
"Nếu tìm được tiền bối, vậy thì giúp chúng ta gửi lời hỏi thăm".
"Đến lúc đó ngươi quen thuộc với tiền bối, phải nhớ tiến cử chúng ta nha!"
"Nhớ nha, ngàn vạn lần phải nhớ đến nha!"
Bốn người cẩn thận mỗi bước đi, dặn dò rất lâu, sau đấy mới bay về phương hướng Nhất Tuyến Cốc.
"Phụ thân, chúng ta nên tìm kiếm tiền bối như thế nào đây?"
Sau khi bốn người kia đi, Dạ Di nhịn không được hỏi Dạ Năng.
"Tâm thanh thì linh, tiền bối đã có loại thủ đoạn thông thiên kia như ngươi nói, vậy hắn nếu như không từ chối muốn gặp chúng ta, chắc hẳn chúng ta rất nhanh sẽ gặp được hắn thôi." Dạ Năng nhẹ giọng nói ra.
Dạ Di gật đầu một cái.
Hai cha con bắt đầu khởi hành, tìm kiếm chẳng có mục đích.
"Cô nương, thật là trùng hợp nha."
Hai người vừa đi qua một cái góc đường, bên cạnh liền truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc.
Nghe vậy, toàn thân của Dạ Di nhịn không được run lên.
Liên vội vàng quay đầu nhìn sang hướng bên cạnh.
Quả nhiên, ở cửa ra vào của miếu hoang bên cạnh, một đạo thân người áo bào trắng đang đứng thẳng, đang cười nhẹ nhàng nhìn nàng.
"Hít Xem ra nàng thật sự đoán đúng, lúc trước bọn hắn bay tới bay lui trên vùng trời Quan Đường Thành, đã sớm khiến cho tiền bối không vui, cho nên bọn hắn làm sao có thể tìm thấy tung tích của tiên bối được.
Không phải sao, bọn hắn vừa hạ xuống đất ẩn giấu tu vi, thoáng cái đã tìm được tiền bối.
Đây là trùng hợp sao?
Không có khả năng.
Chỉ có thể nói vị tiền bối này thật sự là quá lợi hại, khi không muốn để cho ngươi tìm thấy hắn, sáu người lật khắp Quan Đường Thành cũng không có khả năng tìm được.
Mà khi muốn cho ngươi tìm thấy hắn, rẽ một cái tự nhiên đã nhìn thấy.
Đại nhân vật quả nhiên là đại nhân vật, tới vô ảnh đi vô tung.
"Dạ Di bái kiến tiền bối".
Dạ Di vội vã bái kiến.
Dạ Năng đứng một bên cũng kịp thời phản ứng lại, hóa ra vị này chính là tuyệt thế cao thủ mà bọn hắn đang đau khổ tìm kiếm.
Ghé mắt nhìn lại.
Quả nhiên, một thân áo bào trắng lộ ra thoát trần xuất phàm, toàn thân cũng nhìn không ra nửa điểm tu vi, cùng trong miêu tả của Dạ Di không khác nhau chút nào.
Dạ Năng cũng bận bịu khom người bái kiến.
"Ngươi nhìn ngươi, chẳng phải là giết chết mấy tên rác rưởi trước mặt ngươi thôi sao, ngươi vẫn bắt lấy ta gọi tiền bối, ta thật ra chỉ là một phàm nhân thôi, đã là phàm nhân sao có thể làm bộ làm tịch như Tu Tiên giả được." Dịch Phong nhíu mày, có chút im lặng nói.
Tuy là hắn cũng cực kỳ hưởng thụ bộ dáng người khác gọi hắn như vậy, thế nhưng mà cũng phải chính hắn có bản lĩnh mới được a.
Không có gì còn bị gọi như vậy, đối với Dịch Phong mà nói, chẳng qua là càng thêm bi thương mà thôi.
Nhất là hệ thống vừa rồi còn hố hắn một cái, không thể nghi ngờ là xát muối ở trên vết thương.
"Dạ, tiên sinh, bái kiến tiên sinh".
Thấy Dịch Phong không thích, hai cha con Dạ Di phản ứng lại vội vã đổi giọng.
Trong lòng cũng sáng tỏ, vị này là không muốn làm rõ sự thật chính mình là cao nhân, vậy bọn hắn cũng nhất thiết phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể lại gọi tiền bối.
"A đúng rồi, tiên sinh ta giới thiệu một chút cho ngươi" Dạ Di nhớ tới cái gì, liền vội vàng giới thiệu Dạ Năng cho Dịch Phong.
"Không cần giới thiệu, chắc là phụ thân ngươi đúng không" Dịch Phong cười nói.
"Tiên sinh lợi hại."
Hai người thoải mái tiếp nhận, thầm than tiên sinh thật là lợi hại, cái gì cũng biết.
Dịch Phong liếc mắt.
Lợi hại cái rắm.
Dáng dấp hai cha con giống nhau bao nhiêu tự trong lòng mình không biết tự hiểu lấy sao, là người đều sẽ nhìn ra.
"Chúng ta đuổi đến Quan Đường Thành, chính là muốn cùng phụ thân ta bái kiến tiên sinh, cũng muốn cảm tạ ân cứu mạng lúc trước của tiên sinh." Dạ Di nhẹ giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận