Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2043: Cam chịu số phận (1)

“Không sai, thung lũng này nhìn có vẻ hoang vu, căn bản không giống nơi con người có thể ở lâu dài, nhưng sâu trong đó có một tòa thành phố dưới lòng đất, đó là nơi tương đối phồn hoa!”
“Chuyện này các nước đều biết, nhưng xưa nay không có người nào dám có suy nghĩ gì đối với khối băng nguyên này, chính là bởi vì thành phố dưới đất đó là Hàm tỷ xây dựng, ai cũng không muốn đụng vào xui xẻo này.”
“Nhắc đến cũng kỳ lạ. Rõ ràng có thành phố dưới lòng đất, các nước cũng vụng trộm tìm kiếm không biết bao nhiêu lần, nhưng đều không tìm kiếm được cái gì, thật không biết Hàm tỷ kia đã dùng thủ đoạn nào, mới có thể làm được bí mật như thế.”
“Ai, chỉ có thể nói không hổ là Hàm tỷ!”
Ngô Đào nghe mấy người cảm khái, cũng theo phương hướng ngón tay nhìn theo.
Trong tầm mắt chỉ có một mảnh băng tuyết mênh mông, dường như đúng giống như những nhân vật lớn này nói, căn bản không nhìn ra được bất kỳ manh mối gì, đến công nghệ cao cũng không tra xét ra được vấn đề nào.
Biện pháp duy nhất, chính là tìm đến thang máy đi vào thành phố dưới lòng đất.
Nhưng những điều này chẳng qua cũng chỉ là ý kiến của người phàm tục, Ngô Đào sẽ không thật sự tin tưởng.
Hắn nhìn mấy lần, sau đó khép hờ đôi mắt dùng tâm thần.
Khi lần nữa mở mắt ra, trong đôi mắt lóe lên tia sáng, trong chớp mắt đã có thể nhìn thấy bên ngoài băng tuyết, thành phố dưới lòng đất trong truyền thuyết xuất hiện trước mắt một cách rõ ràng, trong lòng cũng đã hiểu rõ chân tướng.
Đây chính là tự thành lập một đất trời thế giới nhỏ một phương mà.
Thang máy chẳng qua chỉ là thủ thuật nhập cảnh che mắt mà thôi.
Loại thủ đoạn đoạt tạo hóa đất trời này, nếu như các nước ở Lam Tinh có thể tra ra được, thì đó mới gọi là gặp quỷ.
Ngô Đào càng nhìn càng mỉm cười, thuận miệng lên tiếng phụ họa cảm khái.
“Ừm, không hổ là Hàm tỷ.”
Nghe xong, mấy đại lão dẫn đường đều liên tục gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ kính sợ.
Theo tầng băng đi lên phía trước mấy bước.
Lão giả dẫn đầu thuần thục tìm được chốt mở thang máy giấu ở dưới khối băng to lớn, nhẹ nhàng nhấn một cái, khố băng to lớn mở rộng xuất hiện hình dáng thang máy thủy tinh.
Nhìn tư thế thuần thục kia, có lẽ cũng không phải lần đầu tiên đến.
Ngô Đào cũng không để ý nhiều, đi theo mấy người bước vào trong thang máy, cũng không rảnh để ý đến những điều khác, thang máy đi xuống mấy tầng sau vài phút, đường nét đô thị đèn đuốc sáng trưng, chiếu vào mi mắt, cho dù có tường vây to lớn che chấp, ở trong thang máy cũng có thể quan sát được hơn phân nửa cảnh sắc, đủ để cho mấy người bên cạnh sợ hãi thán phục nhìn chằm chằm.
Nhìn cảnh đêm của một thế giới khác, trong mắt Ngô Đào cũng lóe lên ánh sáng mong chờ…
Thang máy không ngừng đi xuống, cảnh đêm phồn hoa dưới lòng đất dần dần bị tường vây che lấp, tầm nhìn có thể nhìn thấy cao ốc phồn hoa càng ngày càng ít, trong mắt mấy người cũng bắt đầu dần dần hiện lên thần sắc lo lắng.
Không bao lâu sau, bọn họ lại lần nữa đến tận cửa bái phỏng thế giới dưới lòng đất này, vẻ mặt không khỏi hiện lên thần sắc sâu lo.
Yên lặng nhìn nhau, cũng khó mà bình tĩnh được căng thẳng ở trong lòng.
Mấy người không kìm được bất giác lùi về phía sau một chút, yên lặng nhìn chằm chằm về phía lão giả.
“Đại thống lĩnh, ngài nói chúng ta dẫn theo Ngô tiên sinh, cũng không hỏi mấy câu, cứ như thế nghênh ngang đi đến đô thị dưới lòng đất này, chuyện này có phải là có chút quá qua loa rồi không?”
“Đúng vậy, chúng ta cũng không biết vì sao Ngô tiên sinh muốn gặp Hàm tỷ, vừa rồi kích động một chút đã lập tức xuất phát, chung quy vẫn cảm thấy trong lòng có chút bất an.”
“Ai nói không phải chứ, vạn nhất Ngô tiên sinh có thù với Hàm tỷ, vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ?!”
“Nếu như Ngô tiên sinh thắng còn dễ nói, nếu như thua… Tương lai Hàm tỷ tìm đến trả thù, chúng ta không đội nổi cái nồi này mà.”
“Lẽ nào muốn chúng ta lật lọng?”
“A chuyện này…”
Vừa nghĩ đến loại khả năng này, giọng nói của mấy người càng ngày càng nhỏ, đến sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Lão giả đứng đầu liếc nhìn mọi người, chỉ than khẽ.
“Ai…”
“Chuyện đến nước này, nói cái gì cũng muộn rồi. Chúng ta đồng ý với Ngô tiên sinh, vậy thì nhất định phải tuân thủ lời hứa, nhập gia tùy tục.”
“Hơn nữa, chúng ta có tư cách từ chối sao?”
Nghe thấy lời này, mấy người khẽ thở dài một hơi không dám tiếp tục lên tiếng nữa.
Cũng đúng.
Không cần biết Ngô tiên sinh hay là vị Hàm tỷ kia, đều là sự tồn tại kỳ dị vượt xa đương thế, là người đã không thể dùng lẽ thường để đối đãi, cho dù nâng cao sức mạnh của đất nước lên một bước lớn, cũng không dám khinh thường, chứ đừng nói đến mấy người bọn họ.
Bây giờ hai bên đều không thể chọc vào, cũng chỉ có thể chấp nhận số phận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận