Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1134: Trông mong ngóng nhìn

Có điều cùng là Dung Đạo cảnh, hắn lại có thể cảm nhận được thực giấu sâu kia so với hắn còn hùng hậu hơn rất nhiều.
"Tuyệt đối không ngờ được, ngoại trừ cái bộ xương khô kia lại xuất hiện thêm một Dung Đạo cảnh mạnh hơn ta!"
"Ghê tởm hơn chính là ta đều đụng phải hai người này."
Trịnh Vũ đen mặt, mặt mày khó chịu.
Chẳng qua là dù sao cũng giải trừ được nguy hoặc trong lòng, biết người đụng bay hắn cũng mạnh hơn hắn, trong lòng cũng tốt hơn một chút.
"Cũng không biết Dung Đạo cảnh trước mắt này bao nhiêu tuổi".
Trịnh Vũ chống cầm suy đoán.
"Cửu giới không có khả năng xuất hiện cao thủ như vậy. Xem ra Thánh Nhân ra đời không chỉ có người đến từ Thiên Vực, người nơi khác cũng để mắt tới miếng thịt này!"
"Cho nên đây ắt phải là cao thủ ở nơi khác chạy tới. Xem ra cửu giới bây giờ sóng ngầm mãnh liệt thật!"
"Còn tuổi tác người này, với bề ngoài thế này... này chắc chắn tuyệt đối không có khả năng, có thể hắn hẳn là lão quái còn già hơn cả ta, không rõ vì mục đích gì lại biến thành đứa nhỏ!"
"Đúng! Nhất định là như thế này!"
Trịnh Vũ hoàn toàn tin tưởng vào suy đoán của bản thân không hề nghi ngờ.
Tuy là một lão quái biến thành đứa nhỏ, còn đá bóng với những đứa trẻ khác, vẫn có hơi quái dị như trước, nhưng đây chắc chắn là cách giải thích tốt nhất.
Nhưng mà một khắc sau, hắn liền cảm thấy da đầu mình tê dại một trận.
Chỉ thấy đứa nhỏ kia chảy nước mũi, chảy tràn xuống mồm mép.
Sau đó còn khịt một cái hít vào trong.
Nhìn cảnh này cả người Trịnh Vũ nhờn nhợn, đầu ngón chân căng cả lên.
Đồng thời cũng bác bỏ lời giải thích tin tưởng tuyệt đối của bản thân.
Một lão quái biến thành trẻ con cùng chơi đá bóng da với những đứa trẻ khác còn có thể cho là lão ngoan đồng đi.
Nhưng con mẹ nó một lão quái Dung Đạo cảnh khịt một cái hít một cái hết một nửa nước mũi, vậy thực sự không thể nói nổi.
"Này, này, này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Đầu óc Trịnh Vũ đã hoàn toàn tỉnh mộng, da đầu nổ tung, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ, Dung Đạo cảnh trước mắt thật sự mới bảy tám tuổi?"
Vừa nghĩ đến đây, hắn bắt đầu tập trung hai mắt quan sát những đứa trẻ khác.
Sau khi cẩn thận quan sát một phen, hắn run cầm cập biết được đáp án.
Đám nhỏ đang đá bóng này, rõ ràng đều là cao thủ Dung Đạo cảnh.
"A! Trời ơi! Thế giới này rốt cuộc là thế quái nào!"
Trịnh Vũ ngửa mặt lên trời thở dài.
Hắn chăm chỉ cần cù tu luyện mấy vạn năm, cũng thuộc trường hợp có thiên phú rất tốt, cũng mới tu luyện đến Dung Đạo cảnh.
Nhưng trước mắt lại có một đám Dung Đạo cảnh còn chưa mọc lông.
Đừng hỏi vì sao hắn biết đám này còn chưa mọc lông.
Bởi vì hắn nhìn thấy.
Hiện giờ đám nhỏ này đang xếp thành một hàng, theo gió. ba thước nước tiểu.
Ngươi nói xem có lão quái nào biến thành đứa nhỏ khịt khịt nước mũi ngược vào trong thì thôi.
Còn có thể có một đám lão đầu biến thành mấy đứa nhỏ xếp hàng đi tiểu?
Chuyện này chỉ có thể rõ ràng, đây quả thật là một đám nhỏ.
Một đám Dung Đạo cảnh bảy tám tuổi, đây quả thật là ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Bỗng nhiên.
Trịnh vũ nhớ ra gì đó.
Vội vàng nhìn lại phía đường phố.
Nếu đám nhỏ này đều là Dung Đạo cảnh, hắn phải tốn nhiều thời gian mới nhìn ra, đám người trên đường kia đều là buôn bán bình thường?
Hắn nhìn lâu thật lâu.
Tuy vẫn không nhìn ra lại lịch của bọn họ, thế nhưng từ những vật phẩm bọn họ tiện tay dùng lại phát hiện ra đầu mối.
Hắn phát hiện những vật phẩm này đúng thật đều là bảo vật, quý giá đến mức hắn không thể tưởng tượng nổi.
Hắn không nhịn được lấy bảo vật cường đại nhất của mình cầm lên tay ước lượng, lại phát hiện, chí bảo vốn vừa lôi ra đã bức khí đây trời, giờ lại biến thành ảm đạm vô quang.
Thật giống như con dê đi lạc vào ổ sói.
Trong lòng hắn nổi lên sóng to gió lớn, cho dù không tra rõ tu vi của đám người này, nhưng bằng việc có thể tùy ý lất được bảo vật đã đủ sáng tỏ, ý nghĩ trước kia của mình có bao nhiêu nông cạn.
Thế là hắn không kịp đợi xem đi trên đường nghe ngóng một vòng, đã quyết định một việc trọng đại trong lòng.
Hắn nhanh chóng chạy về.
Bên cạnh hố phân, đám người Tam Sinh Môn trông mong ngóng nhìn.
Thấy lão tổ tông chạy về, vội ngừng việc trong tay lại, bước nhanh đi qua nghênh đón.
"Lão tổ, thế nào rồi?"
"Đúng vậy đúng vậy. Thăm dò thế nào rồi, có nghĩ ra biện pháp gì hay không?"
"Nhìn sắc mặt lão tổ phơi phới gió xuân, chắc có lẽ đã nghĩ ra cách rồi?"
Mọi người hi vọng thấy Trịnh Vũ chạy về, trên mặt tràn ngập chờ mong.
Hận không thể thoát khỏi nơi này ngay lập tức.
"Chậc, cái này, cái này..."
Thấy mọi người gấp rút mời rời khỏi đây, Trịnh Vũ lão tổ không nhịn được lúng túng sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Thực ra ta cảm thấy... à thì, ở đây cũng rất tốt. Các ngươi xem, nơi này phong cảnh tươi đẹp, hoa nở chim hót, thanh tú đẹp đẽ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận