Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1053: Trong nhà có trộm

"Cũng không biết hắn thế nào rồi?" Thi Thanh Vũ thở dài một hơi, sau đó hỏi: "Ngươi nói xem, ta đưa hắn đến tông môn sau đó liền bế quan không ra, vứt bỏ không quan tâm hắn, bây giờ tên Dịch Phong kia chắc là rất hận ta đúng không?"
"Tông chủ người đừng suy nghĩ nhiều, nhất định sẽ không có chuyện gì." Nữ tử áo đen nhẹ giọng an ủi.
"Nào có chuyện may mắn nhẹ nhàng như vậy." Thi Thanh Vũ cười khổ: "Thủ đoạn của Tôn Tử Mi Đại trưởng lão ngươi cũng biết mà, chúng ta gặp phải cũng đủ đau đầu".
"Một mình Dịch Phong vừa không quyền thế không thực lực phải đối mặt... Hắn sao đủ khả năng".
"Ai dà!"
Thi Thanh Vũ lại thở dài một tiếng, ngẫm lại tình huống bên ngoài thì không lạc quan nổi.
"Sẽ không sao đâu tông chủ. Mặc dù chúng ta tiếp xúc với Dịch Phong không nhiều, nhưng tiểu tử kia tỉnh ranh ma quái, có khi hắn thong dong dễ dàng giải quyết được thì sao?" Nữ tử áo đen vội vàng an ủi, tình trạng Thi Thanh Vũ mà như vậy thì nàng chữa thương cực kỳ khó khăn.
"Thong dong dễ dàng giải quyết, có khả năng này sao?"
Thi Thanh Vũ lại cười khổ.
"Bên ngoài ngoại trừ Đại trưởng lão, còn thêm đám trưởng lão kia, ngay cả chúng ta còn bị ép đến mức không thể không dùng đến hạ sách để Dịch Phong giả mạo, sao có khả năng chơi đùa với nhiều người như vậy được ?
"Giờ có thể giữ không có chuyện gì xảy ra, xem như đội ơn trời đất rồi".
"Ai dà, nói cho cùng đều do ta hại hắn!"
Nói xong, sắc mặt Thi Thanh Vũ ảm đạm, khoé mắt lộ ra vẻ áy náy.
Nhìn thấy vẻ áy náy kia của Thi Thanh Vũ, nữ tử áo đen vội vàng nói: "Tông chủ không nên lo lắng như thế, không chừng tên tiểu tử này đã sớm phản bội bán hai người chúng ta đi luôn rồi".
"Trái lại ta càng mong hắn bán chúng ta đi".
Thi Thanh Vũ thở dài một tiếng: "Lần này bế quan, mất hết tiên cơ, vị trí tông chủ này ta cũng không còn ôm hi vọng".
"Dù sao cũng không còn hi vọng, hắn bán chúng ta đi để bảo đảm cho hắn một mạng cũng tốt."
Nghe vậy.
Trong lòng nữ tử áo đen rung động.
Có lẽ đây là nguyên nhân vì sao nàng muốn ủng hộ Thi Thanh Vũ.
"Tông chủ đừng nghĩ nhiều như vậy, vẫn nên tiếp tục chữa thương thôi. Mặc kệ bên ngoài thế nào, dù gì thương thế phải tốt lên mới được." Nữ tử áo đen nói.
Ánh mắt Thi Thanh Vũ u ám, đành nhắm đôi mắt đẹp kia lại.
Tiên Nguyên trong tay nữ tử áo đen phu trào, sức manh hùng hậu lần nữa phun trào về phía Thi Thanh Vũ, giúp nàng khôi phục thương thế.
Nhưng mà.
Ngay khi hai người Thi Thanh Vũ lo lắng đủ kiểu, trong Bách Luyện Tông, đang tổ chức buổi dạ vũ long trọng.
"Cố lên!"
Trên Diễn Võ Trường.
Tôn Trung Hoàng vặn vẹo thân thể hô ta: "Mọi người cùng nhau gọi theo ta, Dịch Phong đại nhân vạn tuế".
"Vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế".
Tiếng hô có trật tự, truyền khắp Diễn Võ Trường.
"Tiếp nào, ta nguyện ý vì Dịch Phong đại nhân lên núi đao xuống biển lửa." Tôn Trung Hoàng lại hô to.
"Lên núi đao xuống biển lửa..."
"Lên núi đao xuống biển lửa..."
Thêm một đợt âm thanh chỉnh tê có trật tự vang khắp Diễn Võ Trường.
"Tiếp".
"Các vị trưởng lão Bách Luyện Tông ta, vì Dịch Phong đại nhân dâng lên mỹ thực!" Tôn Trung Hoàng hô to.
Theo âm thanh hắn phát ra, từng vị trưởng lão mang theo thị nữ xuất hiện.
"Đại nhân, đây là Phong Hoả thú, ăn ngon vô cùng, béo nhưng không bị ngán".
"Đại nhân, đây là Thanh Trúc Ban Hạc, vừa mới nấu xong, hương vị cực ngon, mời đại nhân thưởng thức."
"Đại nhân, đây là Thiên Linh Thuỷ Oa..."
Từng trưởng lão một ân cần dâng các món ngon lên.
Mà Dịch Phong ngồi trên đài cao, hưởng thụ tất cả những thứ này.
Toàn bộ tông môn, bên trong trận doanh ngập tràn không khí hài hoà.
Về phần không hài hoà?
Không có chuyện đó.
Đấm đá nhau?
Chuyện này cũng không xảy ra.
Qua ba lần rượu, Dịch Phong hài lòng quay về đình viện nhỏ.
Vừa đi đến cửa, liền phát hiện ra điểm không thích hợp.
Trong nhà có trộm sao?
Hắn thận trọng đẩy cửa sân ra, đi về phía gian phòng của mình, liền phát hiện một bóng người đang lén lút sờ sờ dưới cái gối của hắn.
Khá lắm.
Tên này trộm gà sao!
Cho tên đó sờ xong, biết hắn nhét đồ yêu thích gì dưới gối.
Dịch Phong nổi giận không nói hai lời, một cước đạp tới.
"Bịch!"
Một cái đầu rơi từ trên người áo đen xuống, một cái đầu lâu khô thì thầm thì thầm lăn đến nơi xó xỉnh.
Con mắt trống rỗng tràn ngập hoảng sợ, hàm trên dưới chớp động: "A ây da... ây da..."
"Nín... Thì ra là cái thứ chó chết này."
Vừa thấy cái đầu sọ khô bị đạp đổ, Dịch Phong lập tức nhận ra.
Chửi ầm lên.
"Em gái nhà ngươi, lâu rồi không thấy, vừa về đã trộm tiền ta, xem lão tử chỉnh ngươi như nào."
Dịch Phong nhịn đến khó thở, nhìn bên trái một chút, rồi nhìn bên phải một chút, thấy bên cạnh hắn có bình rượu ngâm.
Không nói hai lời, đem đầu sọ khô kia nhét vào, trực tiếp ngâm rượu.
Khô lâu kiêu ngạo bên cạnh cũng bị hắn đạp một cước nhão nát.
Đem bỏ vào bình rượu, Dịch Phong mới hả giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận