Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1818: đã từng nhắc đến

Chớp mắt trời hửng sáng.
Ngô Đào dùng bùn đỏ vẽ lá bùa cuối cùng, quan sát thành quả lao động khắp phòng, gương mặt có chút cảm giác thành tựu, nghiêm túc đếm hai lần mới yên tâm vươn vai.
“A...”
“Cuối cùng vẽ xong mười vạn lá bùa rồi, có mười vạn phân thân kia, sau này ta sẽ được đảm bảo an toàn, không dễ dàng gì mà!”
Ngồi phịch xuống sô pha cũ kỹ, Ngô Đào mỉm cười thở phào nhẹ nhõm.
“Phù...”
“Chỉ cần rải mười vạn phân thân này đi khắp thế giới, ai cũng đừng hòng tìm được người thật, như vậy có thể giảm hệ số nguy hiểm xuống thấp hơn, cũng có thể tránh khỏi rất nhiều phiền phức.”
“Tuy ở Lam Tinh, chịu hạn chế phép tắc thế giới, ta không thể dùng hết toàn lực, nhưng vẫn xem như khá thuận lợi.”
“Sau này, ta có thể chuyên tâm làm chính sự.”
Nói đến câu cuối, Ngô Đào trông ra ngoài cửa sổ.
Nhìn ánh sáng mặt trời rực rỡ, trong mắt hắn cũng nhiều hơn vài phần nghiêm túc.
“Lần này, ta nhất định phải lấy được trái tim thế giới cho sư tôn.”
“Chuyện này rất quan trọng, tuyệt đối không được xảy ra sơ suất dù chỉ một chút, bắt đầu từ hôm nay, mỗi một bước đều phải cực kì cẩn thận, cho dù sức mạnh phép tắc được thi triển ở Lam Tinh hơi thấp, ta cũng phải vững vàng hơn!”
“Bất kể nguy hiểm hay những thứ khác, ai cũng đừng hòng làm phiền ta.”
Gương mặt mang theo cảm giác trách nhiệm hiếm có, trong mắt Ngô Đào tràn ngập sức mạnh.
Đi đến ban công, vòng tay ôm lấy mặt trời.
Toàn thân tràn đầy năng lượng tích cực!
Chỉ khi nghĩ đến sư tôn Dịch Phong, gương mặt hắn ta mới lộ ra vẻ nhung nhớ.
Nhìn về phìa bầu trời vô tận, lẩm bẩm thành tiếng.
“Sư huynh đệ chúng ta đang hành động, không biết sư tôn bây giờ thế nào.”
Ánh mắt sâu thẳm lướt qua tầng mây, xuyên qua tầng khí quyển mà người bình thường không thể với tới, xông vào biển sao mênh mông, thẳng đến chân trời vô tận.
Lam Tinh.
Trên mặt biển vô tận, Dịch Phong đang cưỡi Mạn Mạn chậm rãi tiến về trước.
Lại thất bại lần nữa, hắn đã nhìn thoáng hơn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận